Mọi người thấy Quân Bảo đã quật chết Vương chủ khảo, đồng cổ võ ồn ào như sấm động. Trong đám đông lại có người la lớn :
- Đã giết tham quan thì bề nào cũng đắc tội với triều đình, chúng ta phá luôn cái khảo trường rồi tẩu thoát!
Đám cử tử đang hăng máu nghe đâu là làm đó không còn kể đến nguy hiểm gì cả, mạnh ai nấy đập phá cho đã taỵ Bao nhiễu bàn ghế lều trại rào dậu của khảo trường chỉ trong chốc lát đã bi đám cử tử đập phá tan tành, ngã đổ lăn lóc khắp mặt đất.
Chỉ tội cho đám binh si vô tội bị đám cử tử quá khích xông đến chém giết tơi bời không còn một tên sống sót.
Đến lúc trong triều hay được tin tức, cử tử náo loạn trường thi giết chết chủ khảo, phái đại dội binh mã tới vây bắt, thì khảo trường chỉ còn là một đất hoang, với trên mấy trăm thi thể đứt đầu lủng ruột của đám quân sĩ nằm la liệt dưới mặt đất, còn đám cử tử đã nhanh chân trốn chạy mất dạng từ lúc nàọ
Liêu quân Bảo là thủ phạm giết chết chủ khảo, nên sau khi trốn về được tới nhà, bèn thu thập tất cả đồ tế nhuyễn, đuổi tất cả gia nhân, rồi một người một ngựa bươn bả ngày đêm định trốn đến nương tựa với người chú làm nghề lái cây ở tận Hồ Nam nơi Nhạc Châu Thành.
Đi được bảy tám ngày đường đến gần địa phận Hồ Bắc, chàng noi theo đường nhỏ băng qua Tòng Bá Sơn để đến bờ sông Nam Giang. Lúc ấy triều đình đã họa đồ hình của Liêu Quân Bảo phân phát khắp nơi lại còn treo giải thưởng trọng hậu cho ai lùng bắt hay chỉ điểm quan quân bắt được tên trọng phạm Quân Bảọ
Quân Bảo cả sợ liến lấy mực đen bôi lên khắp mặt mày còn mua thêm thuốc cao dán cùng mình mẩy, mặt tai để không ai nhìn mặt được. Đến bờ sông Nam Giang chàng biết nơi bến sông có tai mắt của quan quân rất nhiều nên không dám qua sông ban ngàỵ Chàng tìm nơi vắng vẻ gần đấy ẩn nấp.
Quân Bao nhìn kỹ biết rõ là thuyền bè đang lo chuyên chở loại đá Hoa Cang từ miền Thái Hồ về nạp cho Triều Đình.
Thấy tình hình như vậy, Quân Bảo tự biết là không hy vọng gì qua sông được. Chàng vừa định dời bước men theo bờ sông để tìm cách khác thì bỗng lúc ấy tiếng kêu la vang dậy, nhìn lại chàng thấy trên mấy chục tên lính hung dữ, có một gã Đô đầu đi trước dẫn đường, toán lính bắt theo hơn mười mấy người phường thuyền ăn mặc lam lũ, giải lên bờ sông.
Những người phường thuyền này đủ cả nam nữ, bé lớn. Gã Đô Đầu vừa giải bọn phường thuyền lên hết trên bờ, thì từ dưới đại thuyền bước ra một vị võ quan, quát mắng :
Trương Đô Đầu có bắt được tất cả những bọn lái thuyền cứng đầu, không chịu đem thuyền đến nạp ấy chưả
Trương Đô đầu chắp tay cung kính thưa :
- Bẩm Thống Chế Lão Gia, tiểu nhân đã bắt giữ tất cả bọn họ đến đây chờ Lão Gia phát lạc.
Vị Thống Chế ấy tên gọi là Vạn Thế Kiệt được Thái sư Trà Kinh phái đến đây để coi sóc việc chuyên vận đá hoa cương, với chức vụ Tổng Chỉ Huy y liền lớn tiếng mắng :
- Bọn mi thật đáng tội chết, nơi đâu cũng là đất đai của triều đình, các ngươi đều là con dân của Hoàng đế. Bọn mi đã thọ ân mưa móc của Triều ca, chỉ giúp cho quan gia vài ngày vận chuyển đá Hoa Cương về nạp cho Hoàng Thượng, mà bọn mi lại cưỡng mệnh không chịu! Bọn mi có biết rằng tội không tuân Thánh chỉ nặng ngang hàng với tội mưu phản không?
Trong bọn phường thuyền có hai người đứng dậy lên tiếng :
- Bẩm thượng quan, trên tháng nay phường chúng tôi vì phải chuyên chở đá Hoa Cang cho Triều Đình mà không chài lưới gì được cả, đến đỗi nhà không còn gạo để nấu, Thượng Quan có thấu biết cho không?
- Bây đâu! Bắt hai thằng mọi ấy cho ta!
Nào ngờ hai tên phường chài ấy phẩy tay một cái “Vút, vút” ném ra hai mui phi tiêu bằng gang cắm phập vào yết hầu và ngực của Vạn Thế Kiệt. Y kêu lên hai tiếng “Ối chà!” rồi ngã “Bộp” xuống đất chết tốt.
Bọn quan binh hò hét vang lên, hai gã thuyền chài bèn móc trong người ra hai chiếc bàn tay người bàng sắt giơ cao lên khỏi đầu làm hiệu lệnh. Vừa thấy tín hiệu bàn tay sắt thì lạ lùng thay đám thuyền chài muôn người như một đồng loạt rút khí giới giấu sẵn hoặc nhanh tay đoạt lấy khí giới của bọn quan lính rồi nhảy bổ đến chém giết đám quan quân tới tấp.