Cha con Vương Phúc vội cúi đầu, cung kính nói :
- Ân của Đạo trưởng như trời, sá gì căn nhà tồi tàn nàỵ Nơi đây vật liệu sẵn sàng, chỉ trong vài ngày là cha con tôi sửa chữa xong hết. Xin Đạo trưởng yên tâm!
Rạng ngày, cha con Vương Phúc thức giấc thật sớm để thu dọn xác rắn.
Vương Nguyên Bân chợt thấy dưới khung cửa sổ có năm chung trà nằm song nhau, và lạ hơn nữa là dưới mỗi chung trà có một đầu rắn bị ghim sâu xuống đất.
Chàng sau khi rõ biết chuyện giết rắn của Vương Trùng Dương đêm qua, bèn quỳ ngay trước mặt Trùng Dương định mở miệng nóị
Trùng Dương đã hiểu ý định của chàng, vội đỡ chàng dậy, cười bảo :
- Ngươi không nói ra ta cũng hiểu rồi, định bái tạ làm sư phụ phải không!?
Nguyên Bân đáp :
- Đạo trưởng đã soi thấu ruột gan con, đệ tử có ý định như vậy!
Trùng Dương Cười ha hả :
- Tốt lắm! Kêu cha con vào đâỵ
Vương Nguyên Bân tưởng Trùng Dương đã bằng lòng, chàng hết sức mừng rỡ, hấp tấp cho cha haỵ
Vương Phúc nghe xong hân hoan đi vàọ Nào ngờ Trùng Dương nghiêm sắc mặt nói :
- Lịnh lang định bái bần đạo làm sư phụ, đáng lẽ bần đạo không nên từ chối, vì lịnh lang có căn cốt rất tốt về võ học, chỉ cần trau dồi thêm ắt sẽ thành bậc kỳ tàị Giờ đây bần đạo có một điều nhờ cậy không hay hai người có bằng lòng không?
Vương Phúc đáp :
- Tiện nhân đã hiểu, chắc dạo trưởng định nhờ mua thuốc trị rắn chứ gì?
Tiện nhân se lập tức đi mua lưu hoàng về.
Trùng Dương lắc đầu cười :
- Bần đạo không hề sợ! Bần đạo có một bức họa đồ, hai người xem sẽ biết!
Nói đoạn Trùng Dương bèn trương bức Hoa Sơn Tàng Kinh Đồ ra cho cha con Vương Phúc xem.
Vương Phúc dụi mắt nhìn vào, la lên :
- Ủa! Bức tranh vẽ phong cảnh núi Hoa Sơn đây mà! họa thật là khéo!
Trùng Dương hỏi :
- Ông có nghe đến tên Cửu Âm chân kinh bao giờ chưả
Dương Phúc ngạc nhiên đáp :
- Chưa! Cửu Âm chân kinh là cái gì kìả Thật tôi không hiểu!
Vương Nguyên Bân bỗng xen vào :
- Phải rồi! Có một lần đi đánh lộn với anh em họ Hoắc, tôi rình nghe họ bàn soạn nho nhỏ với nhau rằng: “Sơn chủ muốn tìm Cửu Âm chân kinh...”. Lúc ấy tôi không để ý đến, bây giờ nghe Đạo trưởng nhắc, tôi mới nhớ lại! Có lẽ là một vật rất quí trọng!
Trùng Dương gật đầu :
- Đúng thế! Cửu Âm chân kinh là một quyển sách vô giá của võ lâm! Tất cả tinh hoa của võ thuật trong thiên hạ đều tập trung vào quyển sách ấỵ Bởi thế, Sơn chủ Âu Dương Phong mới gia công tìm kiếm, nhưng quyển sách đã lạc mất từ mấy trăm năm nay cho đến lúc gần đây mới có người cho biết là giấu ở núi Hoa Sơn, bức họa đồ này nơi chỉ rõ chỗ giấu Chân kinh!
Vừa nói, Trùng Dương vừa dùng ngón tay chỉ vào họa đồ chỗ thiếu nữ đang múa kiếm giữa sườn núi, và chỗ ngư ông đang câu cá bên khe suối dưới chân núi, rồi tiếp :
- Hai cha con ông sinh trưởng tại Hoa Sơn từ nhỏ đến lớn, có bao giờ thấy một thiếu nữ và một ngư ông giống như trong bức họa đồ này chăng?
Vương Phúc nhìn kỹ bức tranh một hồi rốt ha hả cười to một lúc mới đáp :
- Thưa Đạo trưởng, hại hình ấy không phải là người sống, và dù nếu có phải là người sống từ mấy trăm năm trước, nhưng bây giờ thì đã biến hình đá rồi còn gì!
Trùng Dương hết sức ngạc nhiên hỏi :
- Saỏ Hai hình này là tượng đá ư?
Vương Phúc cười và thuật rõ tự sự. Thì ra hai hình trong bức họa đồ, là hai nơi thắng tích của Hoa Sơn.