Hồi 11 Thoa Vàng Hơn Kiếm Báu

Vương Trùng Dương quả nhiên tinh mắt hơn người xa trông đã nhận biết đúng là thuyền của Hắc Phượng bang được tin báo cáo của bọn thảo khấu thua chạy hôm trước, nên tìm đến vây bắt báo thù.
Chàng liền bảo cha con Đinh Nhị Mao nấp vào trong khoang thuyền để mình chàng đối phó. Thấy cha con cuống cuồng sợ hãi, chàng nói :
- Mấy cha con cứ vào trong khoang, cố ngủ đi một giấc ngủ dậy là việc đâu đó xong xuôi rồi có gì đâu mà ngại!
Cha con Đinh Nhị Mao dở khóc dở cười, nhưng sự thể đã như vậy không còn cách gì hơn là phó mặc cho số mệnh.
Vương Trùng Dương đứng trên mũi thuyền xa trông ngày càng thấy rõ hơn mười chiếc thuyền hải tặc bày thành hàng chữ nhất như một con rắn dài từ từ hướng về phía thuyền của chàng mà tiến đến, phút chốc đã tới gần, thuyền nào cũng đông nghịt những hải khấu, gươm đao giáo mác trông thật dữ dằn.
Chiếc thuyền lớn nhất đi giữa có treo một lá cờ phất phới trên cột buồm chính, cờ thêu chim phượng hoàng màu đen Bên trái là một đội nữ binh mặc áo chiến màu hồng, vây chung quanh một thiếu nữ mặc áo vàng xinh đẹp tuyệt vời, đầu đội mũ thêu kim tuyến, tay cầm trường kiếm sáng ngờị
Vương Trùng Dương thầm nghĩ nàng chính là nữ đại vương mà cha con Đinh Nhị Mao đã từng nói tới, tên gọi Tôn Phượng Cô - thủ lãnh Hắc Phượng bang.
Vừa lúc hai thuyền sáp lại gần nhau, Vương Trùng Dương liền cất tiếng gọi :
- Cô nương phải chăng là Bang chủ của Hắc Phượng bang? Tôi đây là Vương Trùng Dương định tâm đến Đông Hải để tìm cô nương đây Thiếu nữ áo vàng chính là Tôn Phượng Cô, đến gần mới nhìn kĩ nàng bận áo màu ngân bạch viền kim tuyến, thêu ngũ phụng cũng bằng kim tuyến xa trông lấp lánh tưởng như toàn màu vàng.
Thiếu nữ giơ cao thanh trường kiếm cười nhạt mà rằng :
- À ra ngươi có ý tới đây gây sự, tốt lắm tốt lắm. Lâu nay ta không ăn món tim người, bữa tối nay chắc được uống rượu nhắm với trái tim nhà ngươi...
Cha con Đinh Nhị Mao ở trong khoang thuyền nghe nói sợ toát mồ hôi, hai hàm răng đánh vào nhau nghe cầm cập.
Vương Trùng Dương trái lại thản nhiên mà rằng :
- Cô nương thèm ăn tim người ư? Vâng, tôi xin đem trái tim này tặng cô...
Tôn Phượng Cô tức giận thét lớn :
- Nói bậy!
Đồng thời vung tay lên thì thấy “Vút vút” hai tiếng, hai ngọn phi đao nối đuôi bay ra như hai đạo bạch quang nhắm thẳng Vương Trùng Dương bay tớị
Phóng phi đao là tuyệt kĩ của Phượng Cô, mỗi ngọn phi đao nặng chừng một cân bốn lượng Khi phóng ra sức mạnh khác thường, có thể bay xa mười trượng mà trăm phát trúng cả trăm.
Năm trước trên biển Tượng Sơn thuộc Chiết Giang nàng đã dùng tuyệt nghệ này để sát hại thủ lãnh Thanh Ngư bang là Sa Lượng Quảng một chúa cướp biển từng xưng hùng xưng bá một phương, ngoài ra còn bảy đầu mục khác của Thanh Ngư bang cũng bỏ mạng vì ngọn phi đao thần xuất quỷ mạt của nàng, khiến cho thủ hạ của Thanh Ngư bang thảy hết đều qui phục nàng.
Trùng Dương đứng yên không nhúc nhích chờ phi đao tới còn cách một gang tay mới dùng bốn ngón tay kẹp chặt lấy khiến bọn hải tặc giật mình kinh khiếp.
Vương Trùng Dương cất tiếng cười vang :
- Hai thanh sắt vô dụng này mà đòi lấy một trái tim sao được?
Vừa nói vừa bóp vụn ngọn phi đao ném tung lên.
Tôn Phượng Cô nhận biết chàng là một bậc võ công cao siêu bậc nhất, song bản tính cang cường của nàng không chịu khuất phục đối phương, quát to lên rằng :
- Kẻ kia quả nhiên võ công không phải tầm thương nhưng ta sẽ tặng luôn một lúc hai mươi ngọn phi đao còn lại đây, nếu tránh đỡ được cả ta xin quỳ lạy tôn làm sư phụ... Đỡ này!
Thì ra Tôn Phượng Cô có tất cả hai mươi bốn ngọn phi đao truy hồn đoạt mệnh, nhưng phi đao của nàng nặng quá sức phải giao cho bốn nữ binh khỏe mạnh chia nhau mỗi người giữ sáu ngọn.