dài chừng hai thước, ngửa bụng lên trời, thoi thóp cựa quậỵ
Người chèo thuyền tức thì ngưng tay, vớt cặp cá đó lên. Hoàng Cố là một đứa trẻ thông minh, chuyên cần đọc sách, làu thông kinh sử, tuy không biết một chút gì về võ nghệ, nhưng đã được xem nhiều trong sách vở, biết rằng loại cá này thường ở dưới nước tới hơn mười thước.
Lão nhân chẳng những đã nhìn thấy, lại còn dùng chưởng phong đánh xuống chết luôn hai con một lúc thì biết rằng võ công của ông ta rất cao siêu nên reo to :
- Chà! Lão trượng sử dụng miếng “Phách Không chưởng” thật là quá ư lợi hại!
Lão trượng ngoảnh lại cất tiếng cười ha hả :
- Tiểu tử, mi cũng biết sử dụng “Phách Không chưởng” saỏ
Hoàng Cố lật đật trả lời :
- Bẩm lão trượng, tiểu nhi chẳng biết võ nghệ, nhưng thường xem sách thấy nói rằng “Phách Không chưởng” nếu luyện tới đợt nhất, có thể cách một bức tường mà làm tắt cây đèn cầy, đánh vỡ bụng một con bò cách xa một trượng, còn lão trượng đánh xuống mặt nước mà chết cá không phải là “Phách Không chưởng” hay saỏ Chẳng hay lão trượng cao danh quí tính là chi xin cho tiểu nhi được biết.
Lão trượng vuốt râu cả cười :
- Ta họ Châu, khá khen cho con cũng thông minh đấỵ Nhưng sai mất rồi, “Phách Không chưởng” là dương cương, chỉ có thể phá hoại được vật cứng, nhưng đối với nước biển là chất lỏng thì vô dụng, nên không thể giết chết con cá trong nước, miếng võ của ta gọi là “Hỗn Nguyên Nhất Khí chưởng” so với “Phách Không chưởng” còn cao siêu hơn nhiều, con có muốn học không?
Lão trượng họ Châu là một vị danh tướng ở cuối đời Bắc Tống, tên gọi là Châu Đồng là sư phụ của Nhạc Phi, văn học và võ công của họ Nhạc là do Châu Đồng truyền dạỵ Sau này đại phá quân Kim, trở thành một anh hùng của dân tộc Trung Hoạ Mọi người đều sùng bái, đã có nhiều người nhầm tưởng Châu Đồng chỉ có một đồ đệ là Nhạc Phị
Thật ra, trước khi Châu Đồng thu Nhạc Phi làm đồ đệ, thì Châu lão anh hùng đã có mấy đệ tử trước rồị Trong đó, Hoàng Cố là một trong những đồ đệ đó.
Lúc Hoàng Cố xem nước thủy triều vì sợ bị lửa cháy nên nhảy liều xuống nước để dập tắt đi chẳng dè bị giòng nước cuốn ra ngoài biển, nhưng số mệnh không chết nên gặp Châu Đồng ngồi thuyền đi thăm bạn ỏ Định Hải trở về cứu thoát.
Lúc đó, Hoàng Cố đã bị uống nhiều nước, nên đã bất tỉnh nhân sự, hơi thở thoi thóp.
Châu Đồng dùng phương pháp cấp cứu riêng cứu tỉnh và ngắm dung mạo của Hoàng Cố thấy tướng mạo khôi ngô, dung nhan khác tục, thì ý muốn thu làm đồ đệ truyền dạy võ công cho chàng.
Khi Hoàng công tử nghe Châu Đồng nói thế thì cũng có vẽ mừng rỡ phục xuống lạy Châu Đồng và nói :
- Ơn Châu lão bá đã cứu tử hoàng sanh, nay lại thu làm đồ đệ, tiểu bối tuy học văn nhưng vẫn ưa nghề võ, nếu được lão bá truyền dạy thì tiểu bối xin hết sức theo học cho thành tàị
Châu Đồng lại cười nói :
- Con tên họ là gì, quê quán ở đâu, song thân còn hay mất?
Hoàng Cố lại đem gia thế kể lại cho Châu lão trượng nghẹ
Châu Đồng vui mừng lộ ra nét mặt cười nói :
- Té ra con là cháu nội của Lỗ Trực Công, một gia đình nho phong nề nếp, để ta đưa con về Hải Ninh, cho phụ thân con được an lòng và xem người có chịu cho ta thâu nhận con làm đệ tử hay không, rồi sau sẽ quyết định.
Nói xong Châu Đồng ra lệnh cho người chèo thuyền quay trở lại, hướng về phía Hải Ninh rong ruổị Nửa ngày sau thuyền đã cặp bến, Hoàng Cố lên bờ dẩn Châu Đồng về gia trang.
Gia nhân thấy Hoàng Cố về thì trợn tròn đôi mắt, mồm há hốc không người nào nói được một câu nào, Hoàng Cố thấy vậy thì hiểu rõ một phần nào liền nói lớn :
- Sao chúng bây đứng ngây người ra như phỗng vậy, mau mau vào báo với lão gia,



Trích dẫn