Mã Ngọc cũng đứng lên hướng về phía Huỳnh Thục chân nhân và Vạn Vân Hùng đại sư, nói :
- Nhân dịp hôm nay có mặt các vị tiền bối lão sư và chư liệt vị, ngu hạ cũng có mấy lời minh biện, kính xin ý kiến cao minh của các tiền bối và liệt vị thông cảm và chỉ giáo chọ Nguyên trước đây thân phụ và lệnh tôn của Lỗ đại ca đây là đồng môn, chuyện chẳng may xảy ra chỉ vì một phút hiểu lầm mà sinh ra cớ sự.
Tiểu Mạnh Thường Mã Ngọc liền đem hết đầu đuôi câu chuyện thuật lại cho mọi người nghẹ
Thuật xong nói tiếp :
- Việc này đã dĩ lỡ rồi, thân phụ của ngu hạ nay đã cưỡi hạt qui tiên. Người chết không sao sống lại được nữạ Ngu hạ xin đề nghị với Lỗ đại ca là dâng lên một số tiền để xây đắp phần mộ của Lỗ bá phụ và lập một nơi thờ phụng, hàng năm tứ tuần bát tiết, tế lễ phụng thờ để xóa bỏ mối thù xưạ Kính mong được sự chấp thuận của Lỗ đại ca để oán thù cởi bỏ và hai họ Lỗ, Mã được kết giao lại như xưạ
Lỗ Đại Cương sầm nét mặt ngay lại :
- Thù cha không báo sao được gọi là anh hùng, huống chi ta đã có lời nguyền máu phải trả bằng máụ Thôi ngươi chớ khá nhiều lời, đời cha làm thì đời con phải chịụ Ngươi hãy sửa soạn mà nhận lấy cái chết cũng giống như trước kia cha ta đã chết thảm vì tay của cha ngươị
Mã Ngọc vẫn điềm nhiên nói :
- Đệ đã nói hết lời rồi mà Lỗ đại ca vẫn còn cố chấp. Nếu Lỗ đại ca cậy vào có bản lĩnh cao cường mà cố đưa tiểu đệ vào tuyệt lộ thì dù cho đệ bản lĩnh có kém cõi tới đâu cũng xin thừa tiếp vài hiệp, dù có bỏ mạng cũng không ân hận.
Nhưng chẳng hay ý Lỗ đại ca muốn thanh toán bằng cách nàỏ
Lỗ Đại Cương quát lớn :
- Mối thù này chỉ có hai ta, vậy ta và ngươi giao đấu, cấm không cho ai được giúp đỡ. Ai giỏi thì sống, người nào dỡ thì chết không còn ai oán hận ai nữạ
Vương Trùng Dương cất tiếng cười ha hả :
- Chàng họ Mã đưa ra ý kiến thật là chí lý, oán thù nên giải không nên kết. Huống chi Lỗ bá phụ đã có một tội lớn là đã a dua với giặc, chết là đáng lắm, cũng chẳng oan uổng cái nỗi gì.
- Nay Mã bá phụ cũng chẳng còn, Lỗ huynh cứ giữ khăng khăng mối thù vô lý ấy lại đòi quyết đấu mà chẳng liệu sức mình. Ngươi có mang theo quan tài để chôn cất chưả Thật là chết uổng! Tiếc lắm thay!
Lỗ Đại Cương cả giận, quắc mắt nhìn họ Vương như muốn ăn tươi, nuốt sống. Nhưng khi thấy chàng vừa biểu diễn tuyệt kỹ công phu thì cũng không dám coi thường, chỉ nhìn Mã Ngọc rồi nói :
- Mi đã sửa soạn xong chưả
Mã Ngọc ý vẫn không muốn xảy ra cuộc giao đấu nên vẫn cố phân giải :
- Lỗ đại ca xin nghĩ kỹ lại, chấp nhận lời yêu cầu của đệ đi; chúng ta xóa bỏ mối thù đó đi...
- Không lẻ họ Mã lại hèn nhát, tham sống sợ chết đến thế saỏ
Thấy giọng nói quá ư là khinh miệt của Lỗ Đại Cương, Tiểu Mạnh Thường cũng nổi giận đáp :
- Nếu Lỗ huynh nhất định thì đệ cũng xin nghinh tiếp. Chẳng hay ta dùng quyền thuật hay binh khí?
Lỗ Đại Cương đã là môn đồ của Thiếu Lâm, quyền cước đã nổi danh trong thiên hạ, nên vội trả lời :
- Trước hết ta hãy dùng quyền cước đã!
Nói xong, Lỗ Đại Cương cởi phắt áo ngoài vắt lên thành ghế. Mã Ngọc cũng vội cởi áo ngoài ra và nói :
- Ở đây chật hẹp không tiện làm chỗ giao đấụ Xin mời ra ngoài huê viên rộng rãi hơn.
Nói xong Mã Ngọc rảo bước đi trước dẫn đường. Tất cả các môn khách cũng kéo hết ra ngoài huê viên.