Tất cả các môn khách của Mã Ngọc cũng nâng chén lên uống cạn. Bọn Lỗ Đại Cương thấy tình hình như thế cũng không câu nệ và nghi ngờ gì nữa, cũng đều nâng chén luôn, riêng chỉ có Điền Nam song quỷ vì đã bị Mã gia trang làm nhục hôm trước nên mặt còn hầm hầm chỉ muốn gây sự. Khứu Phùng Xuân thấy thế không nhịn được bèn cất tiếng cười sằng sặc nói lớn :
- Hai vị anh hùng! Mấy hôm trước giá lâm, vì trời quá tối nên không có gì chiêu đãi lại vô tình không hỏi rõ tên họ, hôm nay lại được thừa tiếp hai vị, thật là vạn hạnh. Vạn hạnh!
Đào Lượng thấy Khứu Phùng Xuân nói như thế liền chăm chú nhìn xem, bỗng nhớ ngay ra người hôm trước đã đề nghị với Mã Ngọc cho mình vào bao bố đem về Thí Gia lão điếm, thì thốt nhiên nổi giận liền đứng phắt ngay dậy dùng luôn thế “Kim Báo Thám Trảo” nhảy vụt tới múa quyền nhắm ngay ngực họ Khứu tung ra một đấm rất mãnh liệt.
Khứu Phùng Xuân vẫn cười ha hả chẳng chút bối rối, dùng tay mặt chém ngay vào mạch môn của Đào Lượng nhanh như chớp. Đại Đầu Quỷ thấy tê buốt như muốn gẫy rời, từ từ buông tay xuống. Huỳnh Thục chân nhân thấy Khứu Phùng Xuân sử dụng chiêu “Cẩm Na Sơ Cốt” của phái Võ Đang thật là tài tình thì giật mình.
Trong khi ấy, Địa Ngục Quỷ thấy sư đệ mình bị đối phương hạ nhục liền quát lên một tiếng lớn, dợm người muốn nhảy tới tiếp ứng, bỗng thấy cổ áo bị người nắm lấy kéo lại khiến suýt nữa bị té nhào xuống thì thất kinh, ngoảnh lại thấy thầy mình là Huỳnh Thục chân nhân quát lớn :
- Ngồi im! Ngươi còn muốn ta bị mất mặt nữa saọ
Bị sư phụ quở mắng, Hoắc Thành không còn dám cục cựa nữa đành ngồi phệt xuống ghế, mắt nhìn Khứu Phùng Xuân với tất cả mọi sự căm hờn.
Huỳnh Thục chân nhân vẫy tay gọi Đào Lượng lại dùng tay xoa bóp lại mạch gân cho họ Đào rồi nhìn Khứu Phùng Xuân, hỏi :
- Thí chủ bản lĩnh thật cao cường. Chẳng hay thí chủ tên họ là gì? Môn đồ của môn phái nàỏ
Phùng Xuân vội vàng lễ phép nói :
- Tại hạ họ Khứu tên là Phùng Xuân, người xứ Sơn Tây, huyện Long Môn. Đạo trưởng...
Chàng chưa nói dứt lời, thốt nhiên thấy Huỳnh Thục chân nhân đưa tay trái nhắm vào bả vai mình phóng ra một chưởng. Giật mình, Phùng Xuân tung mình định nhảy vọt ra sau tránh thoát nhưng chiếc ghế chàng ngồi đã bị chưởng phong đánh tan làm nhiều mảnh. Đó là Huỳnh Thục chân nhân đã dùng “Hỗn Nguyên chưởng” rất ư là lợi hại, nếu Phùng Xuân không lanh lẹ tránh kịp thì còn gì là tánh mạng.