Không dè gia nhân đó đi đến nữa năm mới về và cho biết gia đình Lỗ Kim Thụ không còn ai nữa, vì họ Lỗ chỉ có một lão mẫu và một đứa con traị Nhưng khi mẹ già nghe tin con bị chết thảm ở núi Phục Ngưu thì tự vẫn mà chết.
Còn đứa con trai là Lỗ Đại Cương năm đó được hai mươi tuổị Khi chôn cất xong cho bà nội đã bán nhà cửa tìm đến Tung Sơn, nhập môn Thiếu Lâm tự. Lúc bước chân ra đi Lỗ Đại Cương có thề rằng nếu không giết được kẻ thù quyết không về quê quán.
Mã Thanh Hùng nghe người gia nhân nói lại tin ấy lấy làm buồn rầu, càng ăn năn hối hận, đem bao nhiêu tuyệt kỹ công phu đều truyền lại cho người con là Mã Ngọc và cũng dặn nhiều lần là “oán kia nên cởi chớ không nên kết, nếu Lỗ Đại Cương sau này có thành tài trở về báo thù cho cha thì liệu mà tìm cách mà khuyên giải, cố mà lấy cảm tình của họ Lỗ”.
Cách đây ba năm, Mã Thanh Hùng chẳng may bịnh nặng rồi mất. Mã Ngọc kể tới đó rồi hướng về các môn khách và nói :
- Hôm qua đây, tiểu đệ có nhận được một bức thư của Lỗ Đại Cương gởi tới, đại ý nói rằng: “Mười hai năm trời trải trăm cay ngàn đắng cố luyện võ công để báo lại mối phụ thù. Đến nay dù Mã Thanh Hùng đã chết nhưng oán trả nợ đền, cha làm con chịụ Nợ máu phải trả bằng nợ máu, lai khứ phân minh. Hẹn đúng ba ngày sẽ thân hành đến Mã gia trang báo oán”.
Dưới bức thư có đề: Lỗ Đại Cương kính bái!
Mã Ngọc lại nói tiếp :
- Tiểu đệ đã cho người đến dò la khách điếm nơi họ Lỗ tới trọ thì được biết Lỗ Đại Cương không phải một mình đến trả thù, mà có mời rất nhiều tay cao thủ võ lâm. Do đó tiểu đệ không muốn liên lụy đến chư liệt vị, nên đây có chút quà mọn xin nhận lấy và mong liệt vị sáng mai hãy rời khỏi đây để tránh khỏi vạ lâỵ
Mã Ngọc vừa nói xong thì trong đám môn khách có một người nói lớn :
- Mã công tử không nên đề cao uy danh của người mà tự hạ uy phong của mình đị Lỗ Đại Cương chẳng qua cũng chỉ là một môn đồ của Thiếu Lâm chớ đâu phải là cao nhân tuyệt học, mà cũng chẳng phải là ba đầu sáu tay gì mà khiến cho ta khiếp sợ như vậỵ Huống chi việc đã xảy ra mười hai năm về trước, họ Lỗ tự mình gây chuyện, đâu có phải Mã tiền bối tự dưng tru lục.
- Chúng tôi đợi họ Lỗ tới đây, cùng đem lời phải trái ra thuyết phục “dĩ hòa di quí”, bằng ngược lại không nghe muốn dụng võ chúng tôi lại nhát sợ hay saỏ “Dưỡng binh thiên nhật, dụng tại nhất thời”, tại hạ tuy tài sơ sức yếu nhưng cũng quyết một phen sinh tử để đền ơn tri ngộ.
Mã Ngọc hướng về người môn khách đó vái dài một cái và nói :
- Hảo ý của Phùng huynh khiến tiểu đệ muôn phần cảm kích, nhưng đệ đã cho người dò thám kỹ lưỡng. Nếu Lỗ Đại Cương cùng tiểu đệ đương đầu đối địch để giải quyết mối ân oán này thì chưa chắc sự hơn thuạ Nhưng họ Lỗ có mời nhiều cao thủ như Huỳnh Thục chân nhân Vạn Vân Hùng trưởng lão đến trợ giúp. Với các bậc tiền bối lão sư đó, nếu chúng ta đương đầu nào khác gì đem trứng chọi với đá.
- Vả lại thánh hiền đã có câu: “Biết mình, biết người, trăm trận trăm thắng.” Nay ta đã biết rõ địch nhân quá lợi hại mà còn liều mạng chẳng hóa ra uổng lắm saọ Nếu chư liệt vị có lòng thương xót cho họ Mã chúng tôi, kính mong liệt vị hãy đưa gia mẫu và bào đệ về Liêu Đông, Quảng Minh Phủ để lánh họa diệt vong nàỵ Như thế tiểu đệ có chết cũng ngậm cười nơi chín suốị