Trang 13 / 15 Đầu tiênĐầu tiên ... 31112131415 LastLast
Bài 121 đến 130/147

Chủ đề: Võ Lâm Ngũ Bá - Kim Dung

  1. #121
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket songdeyeu's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    502
    Thanks
    30
    Thanked 31 Times in 11 Posts

    Default Ðề: Võ Lâm Ngũ Bá - Kim Dung

    Vương Trùng Dương cả mừng vội vận khí đơn điền vào hai cánh tay từ từ kéo mạnh đầu dâỵ
    Nhưng lạ thay, phiến ngư thạch dưới đáy suối không hề nhúc nhích, Trùng Dương kéo luôn ba lần, quái thạch vẫn trơ trơ. Chàng hết sức kỳ lạ, bèn bảo Khúc Thắng lặn xuống nước lẫn nữa quan sát ra sao!
    Khúc Thắng lặn xuống một lúc, trồi đầu lên nói :
    - Đạo trưởng đừng kéo nữa mất công, dù kéo cách mấy cũng không chuyển được phiến đá ấy đâu!
    Thì ra phiến ngư thạch ấy bị vùi dưới đáy suối quá lâu nên đã bị nhiều lớp đá quyện chặt vào thành như một khối làm sao kéo lên được? Hơn nữa sợi giây Khúc Thắng buộc vào ở một phần trên phiến ngư thạch tựa như một que tăm xeo vào núi sắt, kéo nữa chi phí công mệt sức?
    Trùng Dương kéo mãi không lay chuyển nổi phiến đá, trong lòng phát giận.
    Chàng bèn giật đầu dây một cái thật mạnh. Cái giật ấy chàng đã vận dụng toàn lực của khí kình, đem mười lăm thành phách lực ra sử dụng, “Bựt” một tiếng, sợi giây rắn chắc không chịu nổi sứt mạnh của hai đầu trì kéo, đứt làm hai đoạn.
    Trùng Dương hết sứt buồn rầu, thầm nghĩ đã biết rõ nơi giấu Cửu Âm chân kinh, nhưng chỉ có thể cùng mắt để nhìn mà không thể lấỵ Một lần đã thất bại không nói làm gì. Bây giờ lại thất bại thêm lần thứ hai nữạ
    Ba người cùng trở về nhà của Khúc Thắng, Trùng Dương vì tâm sự đa đoan không thể ngủ được, đêm ấy chàng ra khỏi nhà, ngẩng đầu ngắm trăng sao trên trời để tiêu sầu, chàng nhìn thấy bảy vì sao bắc đẩu bên phương Bắc, chợt liên tưởng đến bức họa đồ Thiên Oai Bắc Đẩu trận của sư phụ để lại bèn tự nhủ lấy mình :
    - “Con người muốn luyện bản lĩnh, hà tất phải căn cứ mãi vào sách vở? Có Cửu Âm chân kinh cũng tốt, không có nó rồi không luyện được tuyệt kỹ hay sao!
    Như Thiên Sát Đẩu Trận, và tuyệt kỷ Nhất Dường Chỉ, đâu có nhờ Cửu Âm chân kinh mà cũng vẫn luyện thành được thì saỏ”.
    Vương Trùng Dương suy nghĩ đến Nhất Dương chỉ, trong lòng bỗng nảy sinh ra một chủ định. Nguyên trong thời gian bế môn khổ luyện Nhất Dương chỉ ở thạch động Tung Sơn, đã có lần thử qua kình lực của một ngón tay xô mở được cửa đá của thạch động. Chàng đã được sư phụ chỉ dạy qua, Nhất Dương chỉ không những xoi thủng tất cả những vật cứng rắn mà còn bao nhiêu công hiệu khác không lường được, có thể chỉ lửa, vẹt nước phân haị Nhưng chàng chưa có cơ hội ứng dụng thử lần nàọ Đêm nay thừa cơ hội này cũng nên đến bờ suối ứng dụng thử xem saỏ
    Nghĩ xong, chàng vội dùng thuật phi thân đề khí đi vùn vụt tới chỗ Hiếu Tử Thạch.
    Đến nơi, chàng lựa một phiến đá bằng phẳng ngồi xếp bằng tĩnh tọa, chầm chậm vận khi huyền không, chờ đến lúc thần trí hư không, tâm ý phiêu phiêu vô niệm. Trùng Dương đột nhiên vung cao tay trái dùng ngón giữa chỉ thẳng vào lòng suốị
    Lạ thay, mặt nước bỗng cuộn thành một xoáy nước vĩ đại, sóng bủa dập vào bờ dữ dội, rồi nước dưới suối vẹt sang bốn phía, dể lộ ra một trung tâm điểm hõm sâu xuống.
    Nếu lúc nào kiếp người quá khổ
    Hãy yêu đời như đã tự yêu ta.

    -NX-

  2. #122
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket songdeyeu's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    502
    Thanks
    30
    Thanked 31 Times in 11 Posts

    Default Ðề: Võ Lâm Ngũ Bá - Kim Dung

    Trùng Dương thấy uy lực của Nhất Dương chỉ hùng mạnh như thế, trong bụng hết sức mừng rỡ nào ngờ thần trí chỉ một chút lơ là, chân khí lập tức bị hóa giải, kình lực của Nhất Dương chỉ bi tiêu tan, mặt nước bị Nhất Dương chỉ đánh vẹt ra bốn phía lúc nãy, cuồn cuộn chảy đổ trở về, ầm ầm như tiếng thác reọ Xoáy nước liền tức thì biến mất!
    Trùng Dương duy trì được xoáy nước trên mặt suối không đầy thời gian uống nửa chung trà, tự nghĩ thầm: rất tiếc, công phu ta còn kém! Nếu ta luyện được đến mức có thể duy trì được xoáy nước trong thời gian uống xong hai chung trà, thì chuyện mò đá dưới suối sâu này sẽ dễ dàng như trở bàn taỵ
    Suy tính xong, Trùng Dương bèn chậm chậm nạp khí vào đơn điền, gạt bỏ tất cả tạp niệm, song chưởng một nắm, một mở, ngón giữa của tay trái chỉ thẳng vào lòng suốị
    Ghê gớm thay sức mạnh kinh khủng của Nhất Dương chỉ, kình lực vừa chạm đến mặt suối lập tức cuốn thành một xoáy nước. Lúc đầu xoáy nước chỉ lớn bằng cài mâm, sâu hơn một thước, qua khoảng khắc sau, xoáy nước càng ngày càng lan to, bằng cái mặt bàn tròn, trung tâm điểm càng ngày càng hạ thấp xuống lòng suối sâu hơn bảy tám thước, kình lực cửa Nhất Dương chỉ xô vẹt sức nước ra bốn phía tạo một bức tường nước kỳ lạ.
    Vương Trùng Dương trong lòng nghĩ thầm, chàng sử dụng Nhất Dương chỉ để vẹt nước đã hoàn thành được phân nửa, chỉ cần nới rộng thêm xoáy nước cho lớn hơn một chút trung tâm điểm hạ dần đến đáy suối, là hy vọng vớt được phiến ngư thạch kiạ
    Trùng Dương nghĩ đến đây, trong lòng mười phần hân hoan, bất ngờ từ sau lưng vang lên một tiếng “Hừ” khô khan rồi tiếp theo đỏ một giọng cười lanh lảnh cách đó không xạ
    Trùng Dương kinh hãi giật mình, tâm thần phân tán, kình lực Nhất Dương chỉ không còn phát ra, nước suối cuồn cuộn chảy lui trở về, ầm ầm như tiếng reo của muôn binh vạn mã, xoáy nước liền biến mất trong nháy mắt.
    Trùng Dương đoán chắc tiếng cười phát ra vừa rồi không ai khác hơn là Bạch Đà sơn chủ Âu Dương Phong, chàng vội tung mình đứng dậy nói vọng về phía ấy rằng :
    - Ông bạn quí nuôi rắn độc! Mời ra nơi đây, núp sau lưng để cười lén ngươi, đâu phải là hảo hán?
    Trùng Dương nói vừa dứt tiếng, thì kỳ dị thay từ phía trên đầu vọng xuống có tiếng người lạnh lùng trả lời :
    - Đã là kẻ xuất gia, tinh thần phải giữ cho vô vi thanh tịnh, tu tâm dưỡng tính mới là phảị Canh ba nửa đêm không làm công quả, lại lén đi luyện tập thứ công phu quái lạ để dọa nạt thế nhân, còn dám xưng là hảo lán ư?
    Trùng Dương nhĩ mục rất linh thính, chàng nghe tiếng nói người này không phải là Âu Dương Phong, mà là quái nhân đã bày Kỳ Môn Bát trận trên hoang đảo ở Huỳnh Hải lúc trước, lòng thù địch của Trùng Dương bất giác tiêu tan, bèn lớn tiếng hỏi :
    - Các hạ là vị bằng hữu tương hội trên hoang đảo khi trước đấy à! Thật là hạnh ngộ! Xin mời ra để bần đạo bái kiến.
    Nếu lúc nào kiếp người quá khổ
    Hãy yêu đời như đã tự yêu ta.

    -NX-

  3. #123
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket songdeyeu's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    502
    Thanks
    30
    Thanked 31 Times in 11 Posts

    Default Ðề: Võ Lâm Ngũ Bá - Kim Dung

    Nhưng bốn bề lặng im, không nghe tiếng trả lời, Trùng Dương bèn lập lại lời nói lần thứ hai, vẫn không nghe đối phương trả lời, chàng đành trở về bên bờ suối, thốt nhiên trên đỉnh đầu có tiếng nói vọng xuống rất rõ ràng :
    - Ta không muốn giáp mặt nói, chỉ vì ngươi không phải là hạng người cao nhã, lời nói nhà ngươi còn nặng nhiều tục khí! Nhưng ta có một điệu dặn trước với ngươi, đứa nhỏ họ Khúc kia, căn cốt rất tốt ta nhứt định thâu nó làm đệ tử, cấm nhà ngươi thâu nhận nó. Nếu nhà ngươi nói nửa tiếng rằng “Không!”, giữa ta và ngươi từ lúc này sẽ coi nhau như thù địch. Ngươi nhớ chọ
    Trùng Dương nghe đối phương nói xong, trong lòng rất kinh sợ, lẩm bẩm nói một mình :
    - Thì ra y cũng biết được phương pháp “Truyền âm nhập mật”! Mấy ngày trước đây nơi Vũ Kiếm Thạch. Trùng Dương đã sử dụng quyết chữ “Tống” trong hai mươi bốn quyết của Kim Quang Ngọc Sà để tống đạt tiếng nói của mình đưa ra khỏi đầu nút xa ngoài ba dặm đuổi chạy Âu Dương Phong. Nào ngờ hôm nay chàng gặp quái nhân này cũng dùng công phu “Truyền âm nhập mật” truyền tiếng nói của y từ ba dặm ngoài đến đây thật quả đúng với câu “Trời cao vẫn còn trời cao khác”. Trùng Dương lần này đến Hoa Sơn, thâu thêm Vương Nguyên Bân làm đồ đệ, với Mã, Khâu, Tôn, Đàm bốn đồ đệ cũ. cũng đã được năm ngườị Vừa rồi Khúc Thắng tuy chưa có học đến võ công, nhưng căn cốt đã tỏ ra khác thường, đã định tìm cách thu nhận cậu tạ
    Như vậy chàng đã được sáu người đệ tử, có thể thành trận đồ Thiên Sát Bắc Đẩu rồi!
    Nào ngờ vị quái nhân này lại đến cảnh cáo chàng, giành cậu bé họ Khúc làm đồ đệ của ỵ
    Nhưng bản thân y không chịu ra mặt diện kiến với mình, hành động kỳ bí, tánh khí khác thường của y thật ra ít át sánh bằng.
    Nghĩ đến đây Trùng Dương không khỏi lắc đầu mà cười thầm...
    Chàng vì liên tiếp hai lần phát ra Nhất Dương chỉ, nguyên khí bị tồn hao rất nhiều, lại thêm vị quái nhân khuấy phá, trong người dã thấy mỏi mệt, bèn lần bước trở về Khúc gia trang.
    Nhưng về đến trước nhà, đôi mắt Trùng Dương vừa nhìn thấy một vật, chàng giật mình kinh sợ đến mồ hôi thấm áo!
    Thì ra nơi dưới cửa sổ của nhà họ Khúc có hai con phúc xà to lớn kinh khủng, đang nằm oằn oại, song song bên nhau, dài hơn sáu bảy thước, to bằng bắp tay người, nhưng đầu rắn đã bị chặt lìa khỏi thân, máu tanh vẫn còn rơi lộp độp trên mặt đất, chứng tỏ đôi rắn vừa bị giết cách đây không lâụ
    Càng lạ lùng hơn nữa là trên mỗi lưng rắn, nằm sắp hàng một số vật gì bằng kim khí.
    Trung Dương vội bước đến trước quan sát, hai hàng kim khí ghim sâu trên lưng rắn chỉ là một loại ám khí bằng kim vàng mà chàng chưa hề thấỵ
    Loại lim vàng này thật là nhỏ, mường tượng như loại kim may quần áo, chỉ có điều hơi khác đuôi kim có làm thêm bốn chiếc ngạnh thật sắc. Chứng tỏ người sử dụng kim độc này đã chờ lúc đôi phúc xà vừa bò lên cửa sổ, mới phóng ra hai hàng kim vàng, ghim thân rắn từ dầu đến đuôi dính chặt lên vách nhà, sau đấy mới dùng gươm chém rắn thành hai đoạn.
    Nếu lúc nào kiếp người quá khổ
    Hãy yêu đời như đã tự yêu ta.

    -NX-

  4. #124
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    837
    Thanks
    368
    Thanked 1.221 Times in 314 Posts

    Default Ðề: Võ Lâm Ngũ Bá - Kim Dung

    Hãy đọc và chiêm nghiệm tất cả các tác phẩm của Kim Dung thì ta sẽ rút ra được rất nhiều điều ... Các bộ hay nhất theo lang thang có lẽ là Tiếu Ngạo giang hồ, Lộc đỉnh ký, Anh hùng xạ điêu, Thần điêu đại hiệp, Võ lâm ngũ bá, Cô gái đồ long ....
    Bầu thơ, túi rượu, câu ca
    Lang thang quậy phá, buông ra tiếng khà

  5. #125
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    8.176
    Thanks
    301
    Thanked 3.169 Times in 588 Posts

    Default Ðề: Võ Lâm Ngũ Bá - Kim Dung

    Trích dẫn Trích dẫn của langthang Xem bài viết
    Hãy đọc và chiêm nghiệm tất cả các tác phẩm của Kim Dung thì ta sẽ rút ra được rất nhiều điều ... Các bộ hay nhất theo lang thang có lẽ là Tiếu Ngạo giang hồ, Lộc đỉnh ký, Anh hùng xạ điêu, Thần điêu đại hiệp, Võ lâm ngũ bá, Cô gái đồ long ....
    Anh phụ post đi nà.

  6. #126
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    837
    Thanks
    368
    Thanked 1.221 Times in 314 Posts

    Default Ðề: Võ Lâm Ngũ Bá - Kim Dung

    Trích dẫn Trích dẫn của phale Xem bài viết
    Anh phụ post đi nà.
    Thật tình xin lỗi vì ... vàng bạc là thứ anh không có đủ
    Bầu thơ, túi rượu, câu ca
    Lang thang quậy phá, buông ra tiếng khà

  7. #127
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket songdeyeu's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    502
    Thanks
    30
    Thanked 31 Times in 11 Posts

    Default Ðề: Võ Lâm Ngũ Bá - Kim Dung

    Trích dẫn Trích dẫn của langthang Xem bài viết
    Thật tình xin lỗi vì ... vàng bạc là thứ anh không có đủ
    Chỉ nhờ anh phụ post bài để anh em lúc nào rãnh rỗi thì tranh thủ đọc tí.Anh 'hồi đáp' sâu xa vậy????
    Nếu lúc nào kiếp người quá khổ
    Hãy yêu đời như đã tự yêu ta.

    -NX-

  8. #128
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    837
    Thanks
    368
    Thanked 1.221 Times in 314 Posts

    Default Ðề: Võ Lâm Ngũ Bá - Kim Dung

    Trích dẫn Trích dẫn của songdeyeu Xem bài viết
    Chỉ nhờ anh phụ post bài để anh em lúc nào rãnh rỗi thì tranh thủ đọc tí.Anh 'hồi đáp' sâu xa vậy????
    Mình chỉ tình thật mà phân truồng phân trần gì thôi mà ...
    Nếu các bạn muốn đọc thì vào trang web này: Nhạn Môn Quan
    Bầu thơ, túi rượu, câu ca
    Lang thang quậy phá, buông ra tiếng khà

  9. #129
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Sanmei's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jul 2009
    Location
    HCMC
    Bài viết
    620
    Thanks
    1
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default Ðề: Võ Lâm Ngũ Bá - Kim Dung

    Hồi 16

    Kẻ thả rắn giết người, trừ Âu Dương Phong ra, thì không còn kẻ thứ hai nào khác. Trùng Dương rời khỏi Khúc gia trang, trong một chút sơ hở ấy, thiếu chút nữa địch thủ thừa cơ hãm hại cha con họ Khúc, chàng thấy lòng hối hận vô cùng.
    Trùng Dương đoán chắc kẻ giải nguy kia, nhất định là người đã sử dụng công phu “Truyền âm nhập mật” đối thoại với mình vừa rồi.
    Trùng Dương lúc đầu đối với quái nhân ấy không mấy thiện cảm. Nhưng bây giờ đối phương dường như có điều tâm sự gì, nên chẳng khi nào chịu ra mặt nói chuyện với chàng thành ra Trùng Dương dầu muốn kết giao với y, cũng khó mà gặp được. Trùng Dương nghĩ ngợi một chập khá lâu, mới lên giường yên giấc.
    Chàng ngủ mê mệt không biết đến lúc nào, chợt nghe tiếng ồn ào bên tai lại cảm thấy như có người lắc mạnh vai mình gọi dậỵ
    Trùng Dương đang lúc thần trí phiêu diêu trong giấc mộng, vội mở mắt trở dậy nhìn xem, thấy Nguyên Bân và Khúc Thắng đang đứng bên giường.
    Nguyên Bân cười lớn lên nói :
    - Sư phụ, bình nhật sư phụ thường dậy rất sớm, sao hôm nay mặt trời đã lên khỏi ba sào, mà sư phụ vẫn còn ngủ ngon quá vậỷ Hay là sư phụ có bệnh?
    Khúc Thắng vội rầy Nguyên Bân :
    - Đừng nói gở! Thưa Đạo trưởng, ngoài song cửa có hai xác rắn thật lớn!
    Trùng Dương là một vị tu sĩ tham thiền luyện khí, mấy ngày qua ngụ tại nhà Nguyện Bân, dù đêm nào ngủ ngon cách mấy, tảng sáng sớm gà gáy là thức giấc.
    Nhưng vì đêm qua hai lần sử dụng Nhất Dương chỉ, thần trì mệt mỏi, nên vừa đặt lưng nằm xuống là ngủ mê man một giấc đến mặt trời lên khỏi ba sào vẫn chưa thức, trái với thói quen thường lệ của chàng, bởi thế Nguyên Bân mới lấy làm lạ và lầm tưởng Trùng Dương bị bệnh.
    Trùng Dương vươn vai, ngồi dậy và nói :
    - Không có gì! Hai con khúc xà ấy đêm qua định chun vào cắn người, bị bần đạo dùng ám khí giết chết đấy!
    Vương Nguyên Bân vì đã thấy qua thuật giết rắn của Trùng Dương tại nhà y và đã đem chuyện ấy thuật lại cho Khúc Thắng rõ, nên hai cậu nghe Trùng Dương nói như thế đều rất tin lời chàng mà không chút nghi ngờ.
    Khúc Thắng nét mặt tỏ vẻ quan trọng nói với Trùng Dương :
    - Đạo trưởng, cha con tôi vừa bàn tính song, nếu muốn đem tảng quái thạch ấy lên khỏi suối, ít nhất phải mướn trên một trăm công nhân, đồng thời phải kiếm cho được mười chiếc xe quạt nước quạt cạn lòng suối, rồi mới cho người xuống đào móc tảng ngư thạch lên. Nhưng gia gia tôi phân vân mãi không rõ phiến đá hình lý ngư ấy có quý báu gì đâủ Mà Đạo trưởng phí trăm mưu ngàn kế để đào lên cho được!
    Trùng Dương lắc đầu bảo :
    - Chuyện ấy điệt nhi không nên biết! Bần đạo chỉ hỏi một điều, nếu bần đạo có cách làm cho nước suối rút cạn thì điệt nhi có đủ sức vác tảng đá lên không?
    Khúc Thắng cười đáp :
    - Bản lĩnh thì tôi không có thật, nhưng về sức mạnh thì không thiếu, với vật nặng một hai trăm cân tôi có thể khuân lên như chơị Nhưng tảng quái thạch này một phần lớn bị rút sâu trong bùn đất, sợ phải dùng đến cuốc xẻng mới có thể bốc lên được.
    Trùng Dương nói :
    - Đến lúc đó Bần đạo sẽ có cách, nhưng đợi ba hôm sau mới haỵ
    Nguyên vi đêm qua Trùng Dương đã sử dụng Nhất Dương chỉ hai lần, khí lực bị tiêu hao rất nhiều, cần phải nghỉ ngơi ba ngày, để khôi phục nguyên khí cho đầy đủ mới có thể tái dùng Nhất Dương chỉ. Cho nên suốt ba ngày ấy, Trùng Dương cứ ngồi xếp bằng tĩnh tọa, nhắm mắt dưỡng thần, không nói năng cũng không ăn uống gì hết.

    ******************
    Ghét lá vàng nên hận cả mùa thu ...
    *******************

  10. #130
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Sanmei's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jul 2009
    Location
    HCMC
    Bài viết
    620
    Thanks
    1
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default Ðề: Võ Lâm Ngũ Bá - Kim Dung

    Cha con Khúc lão kinh hoàng tưởng Trùng Dương sang bệnh, nhưng thấy chàng thần sắc bình thường không giống như người bệnh, trong lòng cũng không thấy lo lắng.
    Đến sáng ngày thứ tư, sắc mặt Trùng Dương đột nhiên hồng hào tươi nhuận, chàng liền nhảy xuống giường gọi lớn :
    - Xong rồi! Khúc Nhi, Nguyên Bân, mau theo bần đạo đến suối vớt tảng ngư thạch lên!
    Khúc Thắng thấy Trùng Dương đến nay mới chịu khai khẩu thành lời, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ bèn hỏi :
    - Đạo trưởng! Ông có sao không? Ba hôm nay ông cứ ngồi yên bất động, làm cha con tôi lo lắng hết sức?
    Nguyên Bân từ ba ngày nay cứ ngồi bên Trùng Dương hầu hạ không dời nửa bước, thấy sư phụ đã tỉnh, cười nói :
    - Sư phụ, khúc tiểu ca tưởng sư phụ bệnh, con đã nói rõ sư phụ không phải bệnh mà đang luyện khí dưỡng thần nhưng Khúc ca vẫn không tin. Sư phụ thấy có đáng buồn cười không?
    Trùng Dương mỉm cười vò đầu hai cậu bé và nói :
    - Thôi, đừng chuyện nhảm mất thì giờ. Hai con mau theo ta ra suối cho mau!
    Ba người sửa soạn dây chạc xong xuôi đồng đưa nhau ra bờ suối, từ Khúc gia trang đến suối phải qua một cụm rừng tòng. Vừa đến bìa rừng, bỗng nhiên nghe trên ngọn tòng có tiếng hú quái lạ, rền như tiếng đồng la bể, rồi tiếp theo “Soạt, soạt” hai tiếng, từ trên cao nhảy bụp xuống một bóng người!
    Người này không ai khác lạ, chính là Âu Dương Phong, kẻ đã mấy lần lập xà trận để hại Trùng Dương. Nguyên Bân đang lon ton đi trước, thấy thế nguy vội chạy núp phía sau lưng sư phụ. Trùng Dương biết gã Âu Dương này lòng dạ lang độc, thủ pháp hiểm ác, đón mình tại đây, chắc không phải là ý tốt nhưng vẫn giữ phái độ Ôn tồn nói :
    - Bần đạo và tôn giá vốn chẳng oán nhau, hà cớ đối xử như kẻ thâm thù?
    Tôn giá nên nhìn xa một chút, đừng bức bách bần đạo quá vậy!
    Âu Dương Phong dùng giọng mũi “hừ” một tiếng lạnh lùng và nói :
    - Lão mũi trâu kia, hãy tách bạch nói chuyện với nhau có lẽ khoái hơn!
    Ngươi đến Hoa Sơn để tìm Cửu Âm chân kinh, ta cũng đến đây để tìm Chân kinh như ngươị Cửu Âm chân kinh vật quý báu của võ lâm thất lạc từ mấy trăm năm nay đã thành ra vật vô chủ, ai cũng có quyền tìm nó. Chúng ta không nên ngu dại mà tranh giành mãi với nhau không có ích lợi gì! Bây giờ ta bằng lòng hợp tác với ngươị Tìm xong, chúng ta đồng nghiên cứu chung, có phải là thượng sách không?
    Hà tất phải có người độc chiếm?
    Lời nói của Âu Dương Phong tuy cung có đôi phần hợp lý. Nhưng Trùng Dương đã mấy lần tranh đấu với y, biết rõ y là một kẻ độc ác khôn lường, không phải là hạng chính nhân quân tử, mà đích thị là nhân vật bàng tà đạọ
    Nếu Cửu Âm chân kinh lọt vào tay y khác nào trợ gian vị ác như hùm dữ thêm vây!
    Hơn nữa, chàng đã khám phá được nơi bí mật tàng kinh, mười phần nắm chắc trong tay chân kinh là sở hữu của mình, đâu cần ai giúp sức. Bởi thế Vương Trùng Dương lắc đầu nói :
    - Lời nói của tôn giá sai rồi! Bần đạo đến Hoa Sơn này, tốt ý đâu phải tìm Cửu Âm chân kinh? Mà dù có tìm đi nữa, bần đạo vơi tôn giá hai ngươi tôn chỉ bất đồng, đâu có thể hợp tác với nhau được? Xin rôn giá cứ tự nhiên theo ý muốn!
    Âu Dương Phong đảo tròn dôi mắt trắng dã cười khè khè, nói :
    - Không ngờ một kẻ xuất gia như ngươi mà cũng biết nói láo hay saỏ
    Vừa nói vừa bất thần tung ra một chưởng đánh mạnh vào ngực Trùng Dương.
    Trùng Dương thấy y mới ra tay đã sử dụng ngay một chiêu độc nhứt trong chưởng pháp “Thần Đà Tuyết Sơn chưởng” gọi là “Ngàn Dặm Đà Khôn” thì nổi giận quát lên mốt tiếng cực lớn “Khá lắm!” rồi áp dụng ngay Tự Nhiên Hấp Kinh quyền của Toàn Chân phái ra chống đối, phất tay áo bên tả đón ngón quyền của đối phương lại, đồng thời kéo mạnh tay áo trở về, cái kéo ấy tuy bề ngoài xem ra tầm thường nhưng thật ra đã dồn nội lực vào đấy nên sức hút rất ghê gớm.
    Âu Dương Phong bị chưởng này, nhân hình mất tự chủ loạng choạng ngã nhào ra trước sức hút của Tự Nhiên quyền thiếu chút nữa ngã gọn vào lòng của Trùng Dương.
    Nhưng Âu Dương Phong không hổ danh la Tây Vực Bạch Đà sơn một cõi tông chủ, quyền cước ứng biến nhanh chóng diệu kỳ.
    Vừa thấy thế nguy, y không dám chậm trễ, vội vận đầy khi kình vào đơn điền, dùng ngay thế “Rồng Thiêng Về Ổ” nhấn mạnh gót chân chuyển lẹ thân hình đã hóa giải được ngay sức hút lạ kỳ của đối phương, đồng thời tả chưởng rút lẹ về, quét mạnh ra ngoài một vòng thành chiêu gió vàng mưa sắt, bề ngoài xem ra như chưởng thế, nhưng bên trong dấu kín chưởng lực của Cáp Mô công xói vào huyệt Thái Dương bên hữu của Trùng Dương.
    Trùng Dương chẳng chút bối rối, sử dụng “Chưởng Lục thủ” trong Tự Nhiên quyền vừa phất tay áo đón lại vừa nhấn mạnh một cáị
    “Bùng!” “Chát!” hai tiếng, chưởng lực của đối phương bị đẩy bật trở về. Âu Dương Phong không gượng nổi lảo đảo thối lui lia lịa ra sau ba bước, cảm thấy một cánh tay nóng ran như bị lửa đốt phải, nhức nhối vô cùng.
    Last edited by Sanmei; 25-09-2009 at 02:12 PM.

    ******************
    Ghét lá vàng nên hận cả mùa thu ...
    *******************

Trang 13 / 15 Đầu tiênĐầu tiên ... 31112131415 LastLast

Chủ đề tương tự

  1. Chân dung Rối
    By Boulevard in forum Ảnh Sưu Tầm
    Trả lời: 12
    Bài cuối: 09-07-2010, 08:51 AM
  2. Thần điêu đại hiệp - Kim Dung
    By phale in forum Kiếm hiệp
    Trả lời: 5
    Bài cuối: 19-08-2009, 03:19 PM
  3. Chân Dung....
    By MocXinh_MumMim in forum Nhiếp Ảnh
    Trả lời: 2
    Bài cuối: 01-08-2009, 06:49 PM
  4. Biển thông báo với nội dung chưa từng thấy
    By Đôi Mắt Mùa Đông in forum Ảnh vui - Ảnh lạ
    Trả lời: 2
    Bài cuối: 16-07-2009, 11:46 AM
  5. Chụp ảnh chân dung
    By COCKOO in forum Kinh nghiệm bóp cò
    Trả lời: 6
    Bài cuối: 27-05-2009, 11:27 AM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •