Mẹ vào SG, hôm qua mình đi làm về mẹ bảo: "Dì Hồng mới đt, nói P hứa hoài mà chẳng thấy ra thăm dì nó gì cả". Chắc cũng mấy năm rồi, chỉ vì Fangrang xa quá, đi thì phải tốn ít nhất khoảng 3 ngày, với lại lúc nhỏ còn nhiều nhiệt huyết, giờ... bắt đầu già rồi, đi đâu xa 1 tí mà đi 1 mình là thấy... buồn, ko có hào hứng nữa.

Lần đầu tiên mình thấy biển là năm 1994 - biển Ninh Chữ ở Fangrang. Đó là lần đầu mình biết Biển thật sự là như thế nào, chứ không còn chỉ biết Biển qua ti vi và những văn từ trừu tượng đầy hoa mỹ trên sách vở. Biển fangrang trong xanh văn vắt, mênh mông và hiền hoà, rất ít khi nổi sóng. Dọc bờ biển là hàng Dương dài tăm tắp, những bụi Cỏ gai nhí nhảnh, hoa Mắc cỡ, và rất nhiều Xương Rồng. Ở Fangrang, nơi nào có cát, ở đó có Xương Rồng. Từ vùng núi đến vùng biển, đều có nhiều bãi đất trống. Ở đó, bên cạnh những loại cây dại khác, Xương Rồng mọc san sát nhau như những cánh đồng. Hoa Xương Rồng be bé, cánh hoa mỏng và đỏ rực. Trái Xương Rồng giống trái Thanh Long tí hon, nhìn xa cũng không khác gì những đoá hoa. Hoa Xương Rồng trổ quanh năm, hoa và trái ôm sát lấy thân cây gầy guộc, rực rỡ như ngọn lửa bừng cháy giữa hoang vu.

Lần đầu đến biển, mình háo hức chạy quanh, chân bị Cỏ gai cắt chằn chịt mà chẳng biết đau. Vừa thấy trái Xương Rồng bé xinh, đưa tay hái thì ngay lập tức giật nảy mình bởi những sợi gai mịn như lông tơ đâm chi chít vào những ngón tay. Lúc đó, mình có cảm giác Xương Rồng như cô gái núi rừng kiêu hãnh đầy ma lực – quyến rũ nhưng không dễ chạm vào.

Thời gian rảnh, mình thường đạp xe xuống biển ngồi hàng giờ, chẳng để làm gì, chỉ để nhìn từng đợt sóng lăn tăn nối tiếp nhau bất tận ve vuốt lên triền cát, và để nghênh mặt đón những cơn gió từ ngàn khơi hỗn xượt mà mềm mại lả lướt miên man. Nhìn biển, mình ước có thể đi từ nơi mình đang đứng – đến phía chân trời bất tận mù xa…

Fangrang có một món mà mình rất khoái là món ốc xào. Những con ốc xoắn bé bé mình chưa từng hỏi xem chúng tên gì. Người ta xào lên với xả ớt, nêm nếm gia vị và bán 2000 đồng 1 lon sữa bò trong những phiên chợ nhỏ. Ruột ốc màu trắng trắng xanh xanh, được lễ bằng gai Xương Rồng, ăn thì chẳng được bao nhiêu, mà thưở ấy mình nghiện khi nào chẳng rõ.

Chia tay Fangrang sau 1 năm... tạm trú, thỉnh thoảng lại nhớ món ốc xưa đến lạ, mình nói với dì: "Mỗi lần con ra Fangrang chỉ vì muốn ăn ốc xào thôi", dì tôi "hờn dỗi": "Ờ, chứ đâu phải ra thăm tui". Mình ôm dì cười hề hề: "Thăm dì xong con mới đi kiếm ốc chứ bộ".

Nếu 1 ngày Fangrang thành Tp loại 1, chẳng còn ai bán món ốc nghèo góc chợ nhỏ thân quen, thì mình biết đi đâu tìm lại hương vị ngày xưa nhỉ...