Bài 1 đến 10/127

Chủ đề: Những lần đầu tiên...

Hybrid View

  1. #1
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket OA _ NỮ's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    4.994
    Thanks
    4.403
    Thanked 9.333 Times in 1.852 Posts

    Default Ðề: Những lần đầu tiên...

    Trích dẫn Trích dẫn của Sheiran Xem bài viết
    Cuối cùng có thắng ko chị?
    Đố em chị thua hay thắng...

    Hôm qua buồn ngủ quá nên chưa viết hết.
    Chị thắng em à, xong hồi ko biết là do họ nhường mình, mấy người đó là dân đua HK. Chị chỉ biết là chạy hết sức mình, tay lái rung lên bần bật, nóng hết cả tay. Với tốc độ bắt đầu là 140, rồi đến 160, chị chỉ dám chạy đến thế thôi.
    Sau đó đến cột số...Cửa ngõ thành phố Ottawa, điểm hẹn của cuộc đua.
    rồi mấy người đó ở đâu chạy tới, họ vội mở đầu máy xe để cho hạ nhiệt...

    Thấy họ đưa cho mình 1000 đô, bắt tay bắt chân vồ vập lắm, trao đổi số phone cho nhau rồi chia tay...
    Hồi đó mới ngoài 20 tuổi, sống xa gia đình. Là con gái út ít, cành vàng lá ngọc, được chiều chuộng lắm, cũng chỉ vì tự ái khi anh trai mang cô bạn gái về, mình chê bai vì tai tiếng của cô đó ko xứng đáng với gd. Anh trai nói nếu em sống một thân một mình như she, thì cũng có khi thân bất tự chủ...Em thử ra đời sống một mình coi.

    Ngay ngày hôm sau mình nói với má đi TRT, cả gia đình ngăn, má khóc, anh trai ân hận, khi đó trong túi có 80 đô, mới sống ở Ca có 3 tháng, tiếng Anh còn bập bẹ. Chuẩn bị hành lý ra bến xe, xong cũng ko biết bến xe ở đâu, lần đâu tiên xa nhà thấy hoảng sợ, lo lắng vô cùng, nhưng lòng kiêu hãnh, tự ái quá mạnh mẽ nên cứ dấn thân.
    Đi lang thang ra xa lộ, đeo tấm biển đi nhờ về tp TRT, có mấy xe đứng lại hỏi thăm, xong ko cùng đường, nhưng họ vẫn tử tế vô cùng đỗ lại bên cạnh cùng vẫy xe với mình, cho đến có xe cho đi nhờ. Họ ghi số xe của người đó rồi mới yên tâm để mình lên xe sau khi dặn dò đủ thứ.

    Mình có nhiều người quen ở tp, xong đia chỉ thay đổi, số phone cũng vậy. Người lái xe tốt bụng ko hiểu hoàn cảnh của mình nên cũng yên tâm chia tay. Ko tìm được bạn bè, trong túi có 80 đô, bơ vơ sợ hãi đến tột cùng, ngồi khóc ở một chung cư mà bạn đã chuyển đi, đêm đó lẻn đến cửa sau khu chung cứ đó, vào phòng giặt ngủ qua đêm. Sáng hôm sau đọc báo đến hội người Việt tìm giúp đỡ. Để ý các giấy tờ tìm người thân dán trên tường ko thấy ai quen, xong cũng may mắn tìm được có người muốn share phòng...
    Coi bản đồ lấy xe bus đên nơi đó, xong phải chuyển xe, hỏi thăm một ông chủ tiệm sau khi mua chai nước ngọt. He quá tử tế lấy xe đưa mình đến tận nơi đó rồi mới yên tâm đi xuống lầu.

    Khi ra mở cửa cho mình là 2 người nam Trung hoa, xong họ biết tiếng việt. Họ nói chỉ có 2 người nam, có 2 phòng ngủ, dành cho mình 1 phòng, tiền nhà chia 3, mạnh ai người đó nấu, hay nấu chung là tùy mình.
    Cả 2 phòng ngủ trống trơ ko giường chiếu, bàn ăn ko có. Mình đưa tiền nhà cho họ là 60 đô, thời đó 180 đô thuê được 2 phòng ngủ rồi. 30 năm sau hiện giờ nhà ON cho thuê là 2500 1 phòng ngủ..

    .Hai người đó tử tế vô cùng, họ nói bây giờ mồng 6 rồi, tiền nhà cũng đã trả, nên T khỏi đưa. Mừng quá đang lo còn 20 đô trong túi ko biết phải làm sao nếu ko xin được việc...
    Đêm đó họ giải báo dưới sàn nhà cho mình ngủ, làm ổ khoá cho phòng của mình để mình ngủ cho yên lòng.
    Cả 3 cũng là dân tị nạn mới qua, sống tôn trọng, đùm bọc nhau hết lòng. trong 2 người share phòng với mình có 1 người đẹp trai như tài tử, tốt bụng đứng đắn, mình cũng thầm yêu trộm nhớ người này hết mấy năm. Sau đó he bảo lãnh chị gái có 2 con đến ở, rồi người nam kia cũng bảo lãnh gia đình chị gái qua nữa. mình vẫn 1 mình một phòng ko share với ai.Cho đến khi má đòi về ở với mình, em trai út, anh trai cũng đòi về thành phố TRT ở.
    Mình dọn đi mà ai cũng khóc, trong 3 năm chung sống bên nhau, một người nữ và 2 người nam mà chưa bao giờ có bất cứ điều gì xảy ra. Sau này kể cho bạn bè ở VN nghe ko ai tin. Nhưng những người ở bên đây thì tin vì ai ai cũng ít nhiều trải qua thời kỳ đầu khốn khó đó.

    3 năm sống xa nhà, vừa đi học, đi làm. Mình ngày đi học, đêm đi làm phòng khách sạn sau đó được thăng lên quản lý. Chịu khó, chịu khổ chắt chiu dành dùm đón cả nhà đến tp lớn để ở. Mình đã chứng tỏ với anh trai rằng em đã sống xa nhà 3 năm, em thà làm nghề dọn phòng, phục vụ người già, ko bao giờ bén mảng đến những nơi vũ trường mặc dù với tuổi trẻ, nhan sắc em thừa sức ko phải để chịu khổ sở như thế này. Cho anh trai coi 3 bằng cấp mình đã đạt được, tuy ko phải lớn lao gì nhưng đó là niềm tự hào của mình khi đó. 1 bằng là quản lý ks, 1 bằng phụ tá bs về dinh dưỡng thực phẩm, 1 bằng bán nhà và bán bảo hiểm...

    Lần đầu tiên lấy được thẻ công nhân Canada, sau 3 năm dành dùm tiền bạc, mình đưa má đi du lịch vòng quanh thế giới...
    Sau 3 năm mua được xe hơi, bảo lãnh anh chị ở VN qua, nhưng vì thu nhập ko đủ nên ko thể bảo lãnh...Mình quyết định lấy chồng. Chồng là anh trai của bạn thân cùng gia đình. 2 gia đình biết nhau từ khi chung con thuyền tị nạn.
    Tuy vội vã kết hôn bằng lý trí, nhưng mình tin tưởng sự chọn lựa của mình là đúng nhất, và trải qua mấy chục năm hôn nhân, mình tự hào là đã ko sai lầm.

    À còn vụ đua xe, mải mê kể lể nến ko nói. Sau vụ đó, ON chơi thân với đám đua xe, lâu lâu cần tiền gửi về gia đình lại đi đua xe thuê, xong ko bao giờ coi đó làm mưu sinh. Trẻ tuổi liều lĩnh, chưa có vụ cá độ nào ON bị thua, chia 5=5 sau khi thắng cược, nếu thua thì chia 3=7...
    On được giới đua xe HK đặt nick name là thần chết. Sau khi lấy chồng bỏ hẳn. Lâu lâu nhớ quá đến quán bar, nơi tụ tập của giới đua xe, ngồi trên xe họ để tìm lại cảm giác giữa sống và chết. Luật giao thông bây giờ đã nghiêm cấm rồi ko cho đua xe với tốc độ chết người nữa. nhưng mỗi khi đêm đến, điểm tập trung của những con thiêu thân vẫn nhộn nhịp...Mỗi khi ON lơ vơ đến đó, chẳng ai thèm để ý đến bà già luôn mặc quần jean rách đứng ở đó để nghe âm thanh của tiếng gầm rú...Nhưng khi biết ON là huyền thoại của mấy chục năm về trước với nick thần chết, thì họ lại mời ra xe để khoe...
    Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
    The future's not ours, to see
    Que Sera, Sera

  2. #2
    Super Moderator PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    6.058
    Thanks
    3.717
    Thanked 3.039 Times in 1.244 Posts

    Default Ðề: Những lần đầu tiên...

    Trích dẫn Trích dẫn của OA _ NỮ Xem bài viết
    Đố em chị thua hay thắng...

    Hôm qua buồn ngủ quá nên chưa viết hết.
    Chị thắng em à, ..
    Cái thắng quan trọng nhất chính là thắng đuợc chính bản thân mình! Biết dừng đúng lúc và biết nâng niu hạnh phúc! Thanks OA_NỮ!

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •