Chị Thu Phong,
Làm sao M dám
“phân tích cụ thể” bài thơ của chị rồi lại dám
“chỉ cách chọn ảnh” để làm tranh thơ ?
Phân tích thơ như thế phải là giới chuyên phê bình thơ, văn học. M chỉ có thể đọc và cảm nhận như một người bình thường. Lúc vui, lúc buồn, lúc phấn khởi, lúc chán nản… sẽ có những cảm nhận khác nhau và thường là rất chủ quan, khó có thể đồng cảm trọn vẹn với tác giả được. M thực hiện tác phẩm cho chính mình thì có thể chị sẽ thấy đẹp, nhưng thực hiện cho bài thơ của chị thì cũng vì lẽ đó chị sẽ thấy nó có khuyết điểm ngay.
Như M đã nói ở comment trước, chúng ta không bắt chước theo kiểu copy 100% tác phẩm của người khác, mà chúng ta chỉ copy cách làm. Khi có được một tác phẩm nào đó mà chị nhận thấy đẹp, chị phải phân tích cho được nó đẹp ở chỗ nào ? Điều này rất quan trọng, vì nếu không phân tích được thì ta không thể bắt chước được. Phân tích cái đẹp ở đây không phải là phân tích theo kiểu chuyên gia, mà phân tích theo cảm nhận của riêng mình thôi. Ví dụ: Có thể chị thấy cái ảnh nền đẹp, màu sắc, chi tiết trong ảnh phù hợp với nội dung bài thơ, thì chị ghi nhận liền: Ảnh nền màu vàng úa, xưa cũ. Ảnh chỉ lấy nét vào chủ thể một chiếc lá vàng, còn tất cả khung cảnh nền thì lung linh, mờ nhạt v.v…
Rồi đến giai đoạn thực hiện: Với tranh thơ thì chỉ cần camera của smartphone là đủ, chị chụp lấy những tấm ảnh tương tự và có thể chọn góc nhìn cho vừa ý hơn. Có thể chụp nhiều tấm, sau đó là xử lý bằng Photoshop để ghép; xóa; làm mờ phông nền; xóa biên; chuyển màu v.v…
Có thể những tác phẩm đầu chị sẽ chưa được vừa ý, nhưng đừng nản, hãy cứ tiếp tục. Chuyện gì cũng vậy, “vạn sự khởi đầu nan” mà ! Rồi chị sẽ thấy mình tiến rất nhanh.
M sẽ trao đổi thêm với chị lần sau.
Chúc chị vui, khỏe.