HNhu đã quên!
Ngược lại, má thì...nhớ.
Thế mới buồn ạ!
HNhu đã quên!
Ngược lại, má thì...nhớ.
Thế mới buồn ạ!
Đạp xe.
Đổ dốc cầu Cantho. Con dốc thiệt là dài. Tới tuốt Cái Răng. Từ đó quá chút là lối rẻ dzìa nhà. Thích thiệt là thích. Mọi thứ cứ bay ngược lại phía sau. Áo nà, nón nà, tóc nà, cứ như bị một bàn tay dzô hình lôi lại.
Bữa thông cầu, đang mắc làm bảo dzệ chong bịnh viện nên hông có ga hóng hớt được. Tới khi mạnh thì cộ xe chạy ào ào gùi. Gác cũng chất thành đống gùi. Dưng mừ con gái nhỏ hông có an tâm lắm.
Gủ lũ bạn lâu la, " đi cầu bây ơi ", " ừa, đi cầu đi "
Dzậy là đi. Nguyên bầy hơn chục đứa. Giữa chời nắng chang chang, cả bọn dựng xe đại mép cầu. Con gainho hô to, " tao đếm là tụi bây nhún nghen ". " Đếm nà, một nà. Hai nà. Ba nà. Nhún nà. "
Cả bầy cùng thi sức bình sinh mà nhún. Cười ha hả um sùm.
Chắc chắn lắm. Hông thể sập được.
Có đứa nói, " Gủi mà nó sập thì sao bây! "
Con gainho tài lanh chớp liền: " Thì tụi mình hy sinh vì nước "
Hhhahaha, cười váng lên cùng nhau. Thiên hạ đi đường dòm dòm hiếu kỳ. Anh ku bảo dzệ khoát khoát tay từ xa. Cùng nhau chạy mấy tua cho tới hồi mệt nổ đom đóm con mắt mới chịu dzìa.
Chia tay nhau. Mỗi đứa một ngã.
Con gainho dzìa bằng ngã Cái Răng. Gió ào ào kéo ngược.
Lạ một điều, có gì như nỗi nhớ mang mang. Sao gió hông thổi nó đi mất giùm con gainho dzậy cà.
Có hạt bụi nào bay dzô đâu mà nghe hai con mắt cay!
TÌNH PHỐ.
Phố có cạn tình
Có lạnh lẽo
Có vô tâm
Có khắc khoải
Có âm thầm...
Hay có...khác
Kệ!
Lòng Đêm luôn bao dung
Mở rộng
Đón Phố về
Trong tĩnh lặng
Bình yên!
Phố cùng Đêm
Đêm cùng Phố
Nợ?
Duyên?
Không biết được
Thôi...
Trãi lòng
Vào gió.
Về đi nhé
Về cùng em
Đêm và Phố.
Như cuộc đời, đồng nghĩa với yêu thương.
( huongnhu )
Tặng Phố và Đêm đó. Chúc bình yên.
ĐÊM QUA EM NẰM MƠ...
GIẤC MƠ.
Ước một lần em ngủ giấc bình yên
Giữa thênh thênh trùng trùng sơn thủy
Giữa một trời gió mây mộng mị
Giấc say mềm giữa vạn vạn vì sao.
Ước một lần làm một giấc chiêm bao,
Len nhè nhẹ vào mơ anh...thật khẽ,
Chẳng Bắc, Nam, Đông, Tây nào có thể
Tách rời em ra khỏi giấc mơ anh.
Ước một ngày em ngủ dưới trăng thanh
Vầng trăng non đầu tháng hiền lành
Nghe văng vẳng tiếng ru hời tiền kiếp
Nửa mảnh tình lưu lạc, chính là anh.
Ngủ cho ngoan, ngủ cho say, tình ơi
Có anh luôn...có anh luôn...kề bên
Ánh trăng kia, áng mây kia, còn đây
Thì tình anh, vì tình em, tràn đầy.
( HNhu )
Những ngày khốn khổ đã qua.
Mai là đường hoàng ưỡn bụng mang luận dzăn đi nộp dzới thầy! Hứ, đời mài ghế nhà chường của mình chưa khi nào gặp phải cái thứ khó nhai này.
Hai tròng con mắt cứng đờ khô rang. Có hai nguyên do. Một là nhìn màn hình máy tính nhiều quá. Hai là hai tối gùi, ngủ hông có được. Bữa đầu thì tại Tào Tháo quánh. Bữa sau tại...phiền muộn chong bụng.
Nguyên một ngày dài rộng thênh thang. Cả tỷ lần cầm đt chực gửi đi một tn. Nhưng mà lại...thôi. Dứt khoát không gây thương nhớ cho nhau nữa. Mọi sự cứ để tùy duyên. Gì là của ta, thì, tuyệt đối hông là của ai khác. Gì hông thuộc dzìa ta, cố mấy cũng hông thành.
Hà, nghe rấm rứt muộn phiền! Ta của ta ơi!
ĐÊM VÀ EM CHO ANH.
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc *,
Còn điều chi Em mải miết đi tìm
Còn điều chi Anh mãi mãi lặng im
Đêm rồi đó, tóc mềm vừa ngoan ngủ.
Dường như thế với Em chừng chưa đủ
Và với Anh, Em cũng như đêm
Trải hết lòng nhưng cứ cần thêm
Đêm một chút! Cùng Em thêm một chút!
HNhu
"As deep as the ocean
As strong as our passion
As endless as the grains of sand on the beech.
So is my love for you"
"Đại dương sâu thẳm, mênh mông.
Sao bằng tình yêu đôi lứa?
Bờ êm tặng Anh lần nữa
Lời yêu sâu lắng nồng nàn."
(Dịch bừa-huongnhu)
( Nghe cũng vui tai. Có điều xa với bản gốc quá! )