Last edited by huongnhu; 29-03-2010 at 01:28 AM.
Mở topic này hình như vào nửa phia thì phải. Cũng tầm này thì phải.
Giờ thì hiểu. Hiểu nhiều hơn hôm qua. Tự nhủ, có lẽ cuộc đời là dzậy. Đổi thay. Giả trá. Lọc lừa. Xảo biện....nhiều nữa, trong một con mặc áo người.
Ta lạc tận chốn nao của thế giới con - người ấy?
Thôi thì thây kệ. Cứ là ta, như đã từng là!
Trả giá thôi. Trả giá cho thói ảo tưởng thôi.
Ta ngố lắm ta của ta ơi.
Dẫu biết bán than là tự hạ thấp mình. Dẫu biết ...
Hãy đi đi. Đi mà tiếp tục cái trò trắng - đen!
Nhìn quanh, đêm đã đêm lắm.
Đêm ơi, sao mi tối? Ta sợ mi. Sợ! Sợ!
Sợ nhứt cái Phong Linh kia. Lảnh lót như gọi hồn...
2008, 2009, 2010 ... 3 năm cho cùng một tâm trạng.
Sao GN không thử theo một cách khác!? Suy nghĩ khác!? Tích cực hơn!? Cứ như thế, sẽ chỉ khiến mình luẩn quẩn mãi với những điều không có thực nhưng lại ảnh hưởng lớn tới cuộc sống thực. Không thoát ra được!
Cân bằng "cho - nhận" sẽ giúp con người ta biết được đâu là thứ quý giá thật sự đối với mình.
Thức khuya... không tốt! ...hate!...
Lại cuối tháng 3 rồi, tháng 7 có hẹn, tháng 4 có hẹn... Nhớ không ma Hứa!?
Đám Phong Linh không có tội, do hồn con người cứ quẩn quanh quấn lấy nó thôi.
P/S: Tự nhiên... khoái lảm nhảm
Last edited by Tịnh; 29-03-2010 at 05:22 AM.
Năm giờ.
Len lén mở cổng đẩy xe đạp ga. Rón rén nhè nhẹ đóng nó lại.
Đạp loanh quoanh.
Gió sớm thật trong lành. Rùng mình. Lành lạnh. Giờ mới biết, quên khoác thêm cái áo.
Bữa nay trăng ở lại dzới bình minh. Mặt trời ló dạng đằng đông. Mặt trăng lấp lửng lặn đằng tây. Cả hai dù có giao thoa chút ánh sáng, vẫn cứ cách xa nhau lắm.
Mặt trời tức giận chi, mới sáng sớm mà mặt mày đỏ lựng. Hứa hẹn một ngày ngập nắng. Bữa nay học chiều. Đi tầm đúng ngọ. Hứa hẹn một trận say nắng lừ đừ. Hứa hẹn cái bản mặt con gainho chưa nay cũng đỏ hông khác gì cái bản mặt của ông mặt chời bi giờ.
Hồi hôm thức phia quá. Sáng lại dậy sớm. Ngủ thì hông ngon. Đầu nặng hơn chưn. Nhưng, bù lại, đã hoàn thành được phần lớn công dziệc mắc nợ tuần chước. Gắng chừng ba bốn đêm nữa, chậm nhứt cuối tuần này , thì, mọi thứ có thể thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ còn khâu chỉnh, sửa, in ấn.
Hôm qua con Mén trách, mày dzô tâm lắm, dạo này má bận tối ngày, mà cái bản mặt mày ở đâu?
Tao biết chứ sao hông mậy!
Biết thì làm gì?
Làm gì? Làm gì? Câu hỏi của con Mén làm gainho ủ ê. Cảm giác bất lực, dzô dụng, đè nặng ngực nó. Thở hông nổi.
Tao ước tao chết quách. Cho má nhẹ nhàng.
Con quỷ, đã ước thì ước cái gì cho nó quoai. Tới ước cũng hông biết ước!
Nói chong bụng, nào giờ gainho kiêu hãnh, ngông nghênh, ngang tàng, lỳ lợm, tự hợm hĩnh cho mình tài giỏi hơn thiên hạ. Bữa nay, gainho phát hiện, nó thua xa con Mén. Con Mén - đứa bạn cù bất cù bơ chong mắt gainho, thân thuộc dzới gainho ngày còn chưa biết mặc áo lội sông. Đứa bạn mà theo gainho, luôn đi từ sai lầm này qua sai lầm khác. Đứa bạn mà gainho năn nỉ má cưu mang cả hai má con. Đứa bạn luôn im lặng hứng chịu tính khí nóng lạnh bất chừng của gainho. Đứa bạn ấy, bữa nay gainho lạ lùng nhận ga, gainho hông bằng cái móng chưn út của con Mén.
Khóc mà nín hông được.
Con gainho là cục nợ của những người thân thương!
Bi quan tột độ. Hông muốn gì nữa hết!
Thiên nhiên miệt sông nước trù phú. Hào phóng ban tặng cư dân nơi đây bao nhiêu là sản dzật.
Từ dòng sông nặng đỏ phù sa; đưa chân khách thương hồ dọc ngang trời đất. Từ cây trái oằn sai lúc lĩu. Từ con cá, con tôm, từ bánh mật ong ngọt lịm hương vị bông tràm...
Chính sự hào phóng đó, tình người cũng phóng khoáng xuê xoa.
Nghe má kể, hồi nẫm xưa lắm, ngoại tổ dzìa khai phá miệt Cờ Đỏ. Vùng đó phèn mặn quanh năm. Đất đai mênh mông, nhưng, xạ được hột lúa cắm rễ, là điều khó dzô chừng.
Lúa mần hông ga, đói no lay lắt.
Thôi thì chèo ghe đi tuốt lúa chời dzìa ăn. Hạt cơm cứng như ăn gạo lức, nhưng hương vị ngọt ngào đậm đà. Qua được đận đói.
Thức ăn hông thiếu. Nhưng khi đói kém, dạy con người ta tiết kiệm. Chứ dân miệt sông nước thì cái gì cũng xả láng hết trọi. Ứ có biết phòng xa.
Đi theo chưn người khẩn hoang, dzật bất ly thân là cái cà ràng dzới ơ kho quẹt. Cà ràng dzới Ơ mần bằng đất sét nung đỏ. Xài quanh năm.
Nhắc cái Ơ, lại thèm cơm nguội, kho quẹt.
Ơ kho quẹt là tụ hội của anh linh sản dzật miệt vườn!
Chút nước mắm nhỉ, nhiều thiệt nhiều tiêu, muối, bột ngọt, đường. Chừng đó cơ sở ban đầu, làm nền tảng. Đi đặt lờ, vài con cá sặc, vài con tôm đất, đem dzìa bỏ thêm dzô. Ăn chừng quẹt muốn lủng Ơ, thì, châm thêm miếng nước mắm. Nhớ hồi nhỏ, nhìn dzô ơ ngoại mần, còn có mấy khoanh khoai lang bí. Khi thì mấy củ khoai môn bằng đầu ngón chưn cái. Thứ gì ở trong Ơ cũng khô quéo, vàng ươm. Cái màu vàng, mà, chỉ nhìn thôi đã nghe nước miếng tứa đầy một họng. Lật đật xách tô dzô nồi. Bưng cái Ơ, đặt xuống đất giữa nhà. Ngồi chồm hỗm. Quẹt một chút bỏ dzô tô. Dzậy là lủm ngon lành. Vị đậm đà mặn mòi dân dã ấy, đã đi vào lòng biết bao thế hệ cư dân nơi đây.
Một thời khó khăn đã qua. Góc nhà bếp bóng loáng, dzú dzẫn có một cái Ơ sẵn đó.
Dzú nói, kho cá rô, cá lóc, hông thứ gì chín ngon như Ơ đất.
Thi thoảng, dzú mần kho quẹt. Kho quẹt giờ cũng ngon hơn, nhiều thịt hơn, nhiều cá hơn, ăn chắc chắn ngon hơn. Nhưng dzú nói, ngon nhứt cứ là kho quẹt nước mắm tiêu, ăn bốc dzới cơm nguội!
"Pro", "chân trong" đã bị túm gáy
Khổ cho những ai bị "đi guốc trong bụng"
"Khổ thân bé gái, bé thế mà khổ!!!"
Bé Nhu làm 4 nhớ tới Ba 4 dzễ sợ... Dân miền tây chơn chớt thiệt thà . Nghe kho quẹt tự nhiên thèm ...vì hồi xưa 4 cũng như Bé Nhu ,chiên môn ăn uống kiủ đó .Bị la quài mừ hổng bỏ tật
Hhahha, có người cười, có người hở mười cái găng.
Có người hông dám "lăng nhăng" chạy bỏ của.
Có người đố dám mở mắt nhìn lần nữa...
Nhẹ thênh thênh, ta hát là lá la...
Hhahaha. Hhahaahhhhhhhhhhhhhhhhh.
Nhá! Nhá! Nhá! Nhá!
Muốn té ghế luôn.
Đừng có chọc nhá anh Ku. Bẻ nốt cái găng còn lại bi giừ.