Khi nào viết nữa thì nhớ báo cho biết 1 tiếng để mình qua đọc nhé bạn. Làm nhớ CT quá.
Khi nào viết nữa thì nhớ báo cho biết 1 tiếng để mình qua đọc nhé bạn. Làm nhớ CT quá.
Tóc mai sợi ngắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm - Thơ Thanh Tâm
Để bữa nào quỡn, HNhu kể chiện đi quánh lộn dzới con chai cho nghe ạ.
Mình cũng ở sông nước,những câu chiện của HN làm mình nhớ dìa kỉ niệm tủi thơ quá chời ,ôi dòng sông tủi thơ,kỉ ức tủi thơ ,biết bao giờ tìm lại được đây? Giờ đây nó chỉ còn nằm một góc nhỏ trong trái tim.Công việc, cuộc sống ,mọi lo toan của cuộc đời đã cuốn phăng tất cả.Lâu lâu chỉ biết đem cái mớ kỉ niệm êm đềm và ngọt ngào ấy ra mà nhâm nhi và tận hưởng mà thôi.Có nhiều đêm không ngủ được nằm nhắm mắt để hồi tưởng lại tủi thơ.
Sao Anh lấp lánh trên trời
Trăng Em soi sáng rạng ngời trong đêm
Hai ta soi sáng biển thêm
Cùng nhau lướt sóng để mềm con tim .
Ngóng cổ chờ mãi sao chưa có gì mới nhỉ!?
Đọc xong bể bụng mà lại thấy bùi ngùi
Con Gái Nhỏ ân hận lắm mỗi khi nhớ lại...
Hồi đó năm, bảy tuổi gì đó. Hông nhớ nữa.
Má đẹp như một cô Tiên. Dịu dàng hông ai bằng. Tất nhiên cũng thương con gainho hổng ai bằng.
Có bác hay tới nhà.
Bác yêu má. Giờ thì biết dzậy. Nhưng hồi đó có biết đâu!
Mỗi lần thấy Bác tới, là, con gainho mặt nặng như chì. Mặt nghinh nghinh. Mắt lườm lườm.
Cũng tại mấy người lối xóm nữa. Họ nói: "thằng cha đó sắp bắt mất má của chị em gainho gùi. Lo mà giữ má đi! ".
Bác lại chìu gainho lắm. Lần nào tới cũng mua quà, cũng dỗ ngọt. Nhưng congai nhỏ đâu có chịu.
Lần đó bác nói: " Gainho kiu bác bằng ba nghen. Ba thương gainho nhứt nhà. "
Gainho khóc thét lên.
" Hông mừ, gainho có ba gùi. Ba gainho mai mốt dzìa. Hông kiu ai bằng ba đâu. "
Khóc xong chưa đã nư. Gainho bỏ chạy miết xuống mé chợ nổi Phụng Hiệp. Leo lên ghe một thím, bỏ đi.
Má với bác với chị đi tìm cả buổi. Má khóc rưng rức.
Chiều bữa đó, thím hai chủ ghe chở gainho dzìa sau khi bán xong hàng.
Từ sau lần đó, bác không tới nữa. Chuyện gì xảy ga giữa bác dzới má thì gainho hông biết. Cũng từ đó, gần như má hông nói chuyện dzới một bác nào nữa hết.
Nhiều năm đã qua. Giờ thì Gainho đã to đầu. Nhìn má tóc thêm sợi bạc từng ngày. Thui thủi một mình ở nhà. Tự dưng gainho nghe buồn lắm. Hối hận lắm.
Giá mà ngày đó, con gainho đã hiểu chuyện thì giờ nó đã có ba như người đời. Má cũng hông ra dzô hiu quạnh như giờ.
Nhưng muộn lắm gùi cho hai tiếng " giá như" của nó!
Thi thoảng congai nhỏ hay nói ba chợn. Má đừng lo mai mốt ở mình ên buồn. Gainho ở dzới má quoài luôn.
Má nói, thôi đi cô nhỏ. Nói dzậy chứ, bị người ta bắt đi hồi nào má hông hay giờ.
Nghe trong sâu thẳm lời má, có chút gì như nghèn nghẹn.
Nhủ dzới lòng, sẽ hông để má phải một mình khi tuổi già đâu. Má đã đánh đổi cả một đời cho gainho gùi.
Không bao giờ!
Tóc mai sợi ngắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm - Thơ Thanh Tâm
Điện thoại của anh: Tất cả bốn cuộc nhỡ.
_ Qn hả, anh Vũ đây! Tui là anh Vũ đây.
_ Hì, ai biểu xài số lạ, ai mừ nghe.
_ Anh gọi. Em cứ để mở đt, nghe Nhicavu đàn ha. Khi nào hông thích nghe thì tắt.
_ Dạ.
_ ...Qn nghe hông gỏ gì hết chơn. Hình như là Trương Chi. Mơi anh để dzô Youtube, Qn nghe sau ha. Qn ngủ nà.
_ Em ngủ ngon. Anh Vũ ăn cơm. Bữa nay bài thơ của em hay.
Cười cả hai.
Nhìn đồng hồ, gần nữa phia. Chời ơi, giờ này mới ăn cơm.
Hình như có một phần cuộc sống người dưng làm mình quan tâm.
Lại nhủ lòng, thôi mừ cưng!
MÙA NƯỚC NỔI
Mùa nước nổi.
Mùa mà Gainho thích nhứt.
Thích nhứt là cái chò bắt le le.
Mùa nước nổi, le le nhiều lắm. Le le lớn thì khỏi nói, nó khôn bà cố luôn. Dễ gì mà mà tới gần nó. Chỉ có đi ăn hiếp lũ le le con.
Tụi le le con chút éc thôi, mà, lặn hụp giỏi thấy ghê. Mấy đứa nín thin thít, kéo cả giề lục bình to tướng chùm lên đầu. Đi thật nhẹ. Thật nhẹ. Thật chậm. Thật chậm. Lập lờ mặt nước. Thở hông dám thở. Nói hông dám nói.
Tới khi gần tụi nhóc lắm gùi. Đếm nho nhỏ, một, hai, ba. Mấy đứa ào tới. Hét inh ỏi. Chụp lấy, chụp để. Cuối cùng...hổng dính con nào hết. Tụi le le con ma mảnh chốn mất tiêu tự lúc nào.
Hông bắt được con nào, nhưng dzui dữ lắm. Cười khanh khách om sòm mặt nước.
Lại nín thinh. Đội lục bình lên đầu, ngồi yên chờ đợi. Nghe cảm giác phiêu lưu chảy rần rật cả người. Để gùi cuối cùng, hông được gì hết chơn.
Dzậy đó, dzậy mà ghiền cái chò rình rập này lắm.
Giờ lại đang mùa nước nổi, những chò dzui ngày xưa chỉ dám nhớ, hông dám mần lại như ngày nào.
Ngộ!
Lớn mất tiêu gùi!
Dưng nghe nôn nao!