Ngày mới vàng nắng xôn xao.
Người em yêu còn nơi nao
Mịt mờ phương trời xa thẳm
Dòng sông chợt hóa chênh chao.
Ngày mới vàng nắng xôn xao.
Người em yêu còn nơi nao
Mịt mờ phương trời xa thẳm
Dòng sông chợt hóa chênh chao.
Mọi thứ trước mắt cứ mờ nhạt. Cứ dửng dưng.
Nặng trĩu cả người mà hông biết phải trút dzô đâu. Trút dzô má, hông dám. Từ bao giờ hông biết nữa, hông còn hay tâm sự dzới má. Trút dzô chị, lại càng hông dám. Chị có thương gainho cách mấy, thì, cũng nghiêm khắc lắm. Khoảng cách thân tình ngày càng xa.
Buồn lòng ghê!
Tự hỏi, sao lại nên nỗi này?
Hông biết trả lời sao. Tại mình a? Đâu có phải! Tại Người a? Hình như...cũng hông phải!
Tại cái gì?
Có lẽ tại cái tôi của gainho toooooooo quá. Có lẽ tại gainho luôn là đứa ích kỷ. Tại gainho luôn là đứa ngạo mạn kiêu kỳ. Tại...tại tự thân mà ra.
Xấu dzậy thì...tự mà chịu đi. Ca cẩm gì!
Umh, thì chịu! Nghiến răng mà chịu. Cố mà dặn lòng đừng đi trở dzô dzòng lẩn quẩn, để gùi, cứ tuồng cũ diễn lại. Đau thêm.
Thôi thì ta ơi, ta của ta ngoan nà.
Ta chúc cho ta sớm bình yên.
Nói chuyện cùng chatbox:
NÓI VỚI ĐÊM.
Nghe ngoài vườn tiếng lá
Xạc xào phía trời xa
Hình như người kịp đến
Nhưng nhân ảnh nhạt nhòa.
Bông lục bình tim tím
Trôi nhè nhẹ xuôi dòng
Bến bờ nào xa lắc
Mịt mờ chốn hư không.
Cánh chim chiều đơn lẻ
Chao nghiêng biết đâu nhà
Sao băng vừa chợt lóe
Đã rơi vào bao la.
Em tôi ngồi đếm lá
Hái một nắm tơ trời
Ươm mơ hồng lên má
Thầm gọi khẽ : Tình ơi!
( HNhu - 10/4/2010 )
Last edited by huongnhu; 10-05-2010 at 08:18 PM.
HNhu đã quên!
Ngược lại, má thì...nhớ.
Thế mới buồn ạ!
Đạp xe.
Đổ dốc cầu Cantho. Con dốc thiệt là dài. Tới tuốt Cái Răng. Từ đó quá chút là lối rẻ dzìa nhà. Thích thiệt là thích. Mọi thứ cứ bay ngược lại phía sau. Áo nà, nón nà, tóc nà, cứ như bị một bàn tay dzô hình lôi lại.
Bữa thông cầu, đang mắc làm bảo dzệ chong bịnh viện nên hông có ga hóng hớt được. Tới khi mạnh thì cộ xe chạy ào ào gùi. Gác cũng chất thành đống gùi. Dưng mừ con gái nhỏ hông có an tâm lắm.
Gủ lũ bạn lâu la, " đi cầu bây ơi ", " ừa, đi cầu đi "
Dzậy là đi. Nguyên bầy hơn chục đứa. Giữa chời nắng chang chang, cả bọn dựng xe đại mép cầu. Con gainho hô to, " tao đếm là tụi bây nhún nghen ". " Đếm nà, một nà. Hai nà. Ba nà. Nhún nà. "
Cả bầy cùng thi sức bình sinh mà nhún. Cười ha hả um sùm.
Chắc chắn lắm. Hông thể sập được.
Có đứa nói, " Gủi mà nó sập thì sao bây! "
Con gainho tài lanh chớp liền: " Thì tụi mình hy sinh vì nước "
Hhhahaha, cười váng lên cùng nhau. Thiên hạ đi đường dòm dòm hiếu kỳ. Anh ku bảo dzệ khoát khoát tay từ xa. Cùng nhau chạy mấy tua cho tới hồi mệt nổ đom đóm con mắt mới chịu dzìa.
Chia tay nhau. Mỗi đứa một ngã.
Con gainho dzìa bằng ngã Cái Răng. Gió ào ào kéo ngược.
Lạ một điều, có gì như nỗi nhớ mang mang. Sao gió hông thổi nó đi mất giùm con gainho dzậy cà.
Có hạt bụi nào bay dzô đâu mà nghe hai con mắt cay!
TÌNH PHỐ.
Phố có cạn tình
Có lạnh lẽo
Có vô tâm
Có khắc khoải
Có âm thầm...
Hay có...khác
Kệ!
Lòng Đêm luôn bao dung
Mở rộng
Đón Phố về
Trong tĩnh lặng
Bình yên!
Phố cùng Đêm
Đêm cùng Phố
Nợ?
Duyên?
Không biết được
Thôi...
Trãi lòng
Vào gió.
Về đi nhé
Về cùng em
Đêm và Phố.
Như cuộc đời, đồng nghĩa với yêu thương.
( huongnhu )
Tặng Phố và Đêm đó. Chúc bình yên.
ĐÊM QUA EM NẰM MƠ...
GIẤC MƠ.
Ước một lần em ngủ giấc bình yên
Giữa thênh thênh trùng trùng sơn thủy
Giữa một trời gió mây mộng mị
Giấc say mềm giữa vạn vạn vì sao.
Ước một lần làm một giấc chiêm bao,
Len nhè nhẹ vào mơ anh...thật khẽ,
Chẳng Bắc, Nam, Đông, Tây nào có thể
Tách rời em ra khỏi giấc mơ anh.
Ước một ngày em ngủ dưới trăng thanh
Vầng trăng non đầu tháng hiền lành
Nghe văng vẳng tiếng ru hời tiền kiếp
Nửa mảnh tình lưu lạc, chính là anh.
Ngủ cho ngoan, ngủ cho say, tình ơi
Có anh luôn...có anh luôn...kề bên
Ánh trăng kia, áng mây kia, còn đây
Thì tình anh, vì tình em, tràn đầy.
( HNhu )