NCĐ.2009 (26-08-2014)
THƯƠNG EM MONG MANH NHƯ MỘT NHÀNH LAN.
YÊU DẤU.
Yêu dấu ơi, hãy hoài yêu dấu mãi.
Những đài hoa héo rũ phía sau ngày.
Xin yêu dấu đừng chóng vội tàn phai
Hoa mỏng mảnh, xin tình ai đừng mỏng.
Yêu dấu hỡi hãy thổi bừng sức sống.
Nhịp tim rung giữ yêu dấu, bồi hồi.
Trong sâu thẳm, những phập phồng bão nổi.
Yêu dấu còn, là còn mãi, tình tôi.
( 8/11/09 - HNhu )
KHÚC CHIỀU THU RƠI.
Chiều thu hờ hững vừa rơi.
Một đàn chim nhỏ lưng trời hót ca.
Lá rơi từng chiếc la đà.
Con thuyền bỏ bến ngà ngà sóng, say.
Cúc gầy nghiêng ngã hiên tây.
Mặt trời gác núi cất ngày vào đêm.
Tóc buông xõa kín vai mềm.
Chiều thu rơi kín nỗi niềm đa mang.
Thu rồi, hè ngủ giấc an.
Chiều rồi, thu rải thảm vàng như mơ.
Chiều thu rơi, úa vần thơ.
Chiều thu rơi, hóa ngẩn ngơ, khúc chiều.
( 8/09 - HNhu )
"Van em
đừng bỏ chiều tà mà đi"
Bắt chước Dzịt cưng, đọc bài này.
Nghe hơi hướm chú Thỏ đâu đây!
Đọc thơ, HNhu rất thích đọc cái tựa bài thơ. Hông hiểu bịnh gì mà kỳ, cứ tựa bài thơ nào, làm hnhu thích, thì, HNhu thích nguyên bài thơ. Có lẽ tại ông, bà xưa dạy gùi: "yêu nhau yêu cả đường đi." Bài thơ đẹp nhất cái tựa ghi chên đầu!
HNhu xăm xoi tựa bài thơ:
Tự hỏi, sao tác giả hông đặt bài thơ tên nắng xuân, tên sáng xuân, tên gió xuân, tên mưa xuân, (như HNhu mới mần một bài Giọt Mưa Xuân), tên đêm xuân, ..., mừ lại mần bài thơ dzìa Chiều Xuân?
Mùa xuân là sự bắt đầu. Sự bắt đầu của tình yêu. (Có yêu là có Dzịt cưng - kẻ đang thèm yêu.)
Buổi chiều, cho HNhu liên tưởng điềm báo trước của một sự kết thúc.
Nhưng mà, có nhiều sự kết thúc lại là một khởi đầu mới.
Vạn vật luân chuyển. Vũ trụ vô thường.
Và tác giả, và HNhu, và cả thế giớ này, đang nằm trong sự vận động ấy.
Chiều Xuân cho cảm giác tiếc nuối. Cuộc đời này có bao nhiêu mà hững hờ. HNhu đọc được câu này đâu đó.
Vậy thì Chiều Xuân ơi, Tình Xuân ơi, hãy yêu cho hết mình!
Van Em, Chiều Xuân có mấy thời khắc đâu. Sao nỡ bỏ Chiều Xuân mà đi! Sao nỡ bỏ Anh mà đi! Tội cho Anh. Tội cho Em. Tội cho Chiều Xuân. Tội cho tình ta lắm lắm.
Có gì còn mãi đâu. Mùa vui rồi cũng qua. Chiều Xuân rồi cũng qua. Tình ta thành chia xa.
Giữ mãi Chiều Xuân cho những gì đẹp nhất.
Thế nên: "Van em
đừng bỏ chiều tà mà đi
Bài thơ buồn. Và hay!
Đọc nghe bâng khuâng.
Cảm thương thân.
Tình Xuân của Em!
HNhu cảm ơn tác giả của bài thơ.
Chúc bài thơ đạt giải nhất.
Chúc cho HNHu kiếm chác được gì đó từ lời chúc này. Hhaahahahah
Last edited by huongnhu; 26-02-2011 at 07:48 PM.
BÔNG HOA NGÀY.
Chắt chiu giọt vàng vũ trụ
Nở ra những bông hoa ngày
Chừng đó xem như quá đủ
Một cuộc đời, say, và say.
Sớm nay hoa ngày tươi nở
Ríu ran đàn sẻ vui chuyền
Em vươn vai đầy hớn hở
Đón nhận đóa ngày bình yên.
( HNhu )
KÝ ỨC QUÊ NHÀ.
MXTD - 47
Kí ức
Ta đi tìm em
Mùa hè – chùm lửa xoắn xuýt tím rụng bờ ao
Bằng Lăng!
Về lại vườn xưa
Trái me dốt giòn nắng trưa
Tuổi mười hai lóng ngóng những bờ vui …
Ta đi tìm em
Sau vành nón lá nghiêng nghiêng
Con nước trôi
Mùa hè qua lâu rồi!
Mùa thu vẫn chưa về
Ta còn em!
Con nắng tròn lăn trên thảm cỏ
Ta ngồi nghe bước chân người qua
Mai kia quạnh nhớ
Em về đường khuya
Trăng huyền gỡ tóc
Vén một đường sương
Lừng hương …
Ta tìm em
Cháy đỏ
Khát khao
Cuối trời nhấp nháy một vì sao
Mùa hè qua đi
Tuổi ta mòn theo ngạch cửa
Thả vào trời xanh
Chùm phượng vĩ
Không lời
Rạt rào mùa đi …
Đọc và đọc. Miệt mài! Này thì Xuân. Nọ thì Xuân. Xuân buồn. Xuân vui. Đủ cả. HNhu ngầy ngật say Xuân, theo những bài thơ Xuân.
Duy chỉ có Ku Thơ này hơi lập dị. Đọc từ đầu tới rốt. Ứ thấy Xuân đâu!
Làu bàu trong miệng: "Ai mừ ba chợn dữ ta, mần thơ dự thi mùa Xuân, mừ bói cũng hông ra Xuân"
Chính cái lập dị này, làm HNhu chú ý.
Ta đi tìm em
Mùa hè...
Á, à, tìm em trong ký ức đây mừ. Ký ức thơ ngây của tuổi mười hai. Tuổi mà, nhìn đâu cũng đầy huyền diệu. Tuổi này, HNhu suốt ngày khoác cái khăn tắm to tổ bố sau lưng, cầm chổi lông gà, hóa phép tứ giăng.
Ta đi tìm em
Sau vành nón lá nghiêng nghiêng
Con nước trôi
Mùa hè qua lâu rồi!
Mùa thu vẫn chưa về
Ta còn em!
Con nắng tròn lăn trên thảm cỏ
Ta ngồi nghe bước chân người qua
Tìm em từ hè sang thu. Lạ một điều, hè qua lâu rồi, thu còn chưa tới.
Cho nên, ai kia cứ còn tìm mãi. Tìm em xuyên không gian. Tìm em xuyên thời gian. Tìm em thuở thơ ngây. Tìm em thì con gái. Sao em còn chưa lại?
Bâng khuâng quá, khi chạm vào miền ký ức của tác giả. Giá mà biết được cô ấy ở đâu, HNhu tìm giúp cho!
Ta tìm em
Cháy đỏ
Khát khao
Cuối trời nhấp nháy một vì sao
Vì sao cuối trời nhấp nháy, như mời gọi: "Em của ngày xưa nơi này, đến đây mà tìm, lên đây mà...hái!" Nỗi khát khao kia vẫn hoài cháy bỏng, nhưng xem chừng như vô vọng .
Mùa hè qua đi
Tuổi ta mòn theo ngạch cửa
Thả vào trời xanh
Chùm phượng vĩ
Không lời
Rạt rào mùa đi …
Thời gian mang em đi, mang ai kia theo đi, mang tuổi thơ về miền ký ức.
Có lẽ vì em đi mà xuân không về nữa. Tất cả dừng lại ở ngưỡng cửa mười hai.
Bao lâu em đi, là, chừng ấy lâu, anh hững hờ cùng Xuân.
Giờ thì HNhu hiểu gùi. Hiểu tại sao, bài thơ Xuân của tác giả hông hề có Xuân.
Có thể HNhu áp đặt cảm xúc của HNhu cho bài thơ.
Có thể tác giả muốn giải trình tình cảm ở một thái cực khác.
Nhưng mà kệ, HNhu thích nghĩ sự việc theo ý mình. Chủ nghĩa chủ quan bẩm sinh là bịnh mãn tính của HNhu.
Cảm ơn tác giả với một bài thơ với nhiều ý thơ lạ.
Hình như bài thơ không vào sơ khảo. Nhưng, HNhu thích đọc.
Last edited by huongnhu; 26-02-2011 at 07:50 PM.
LAN HỒ ĐIỆP.
TƠ ĐỒNG.
Một dây như gió thoảng
Hai dây tợ mây bay
Ba dây nắng vàng say
Bốn dây, chiều giông tới.
Năm dây tay em vói
Hái một nắm sao trời.
Sáu dây treo trôi nổi
Mảnh trăng non bên đời.
Này thì là bảy dây
Môi hồng hồng chúm chím
Tám dây nằm im ỉm
Nhụi đầu vào mơ ngoan.
Dây chín trỗi vang vang
Xuân thì mùa đương tới
Đồng xa lúa hực vàng
Mười dây rung phơi phới.
Gieo cung thương chờ đợi.
Trổ cung oán dỗi hờn.
Lên non xem hổ đấu
Khổng Minh toạ lầu son.
Này là Chiêu Quân khúc.
Tứ đại oán não nề.
Người ơi người sao nỡ...
Xin gượm ở, đừng về.
Gieo, đàn gieo Quán Dốc.
Á, đàn á, Mười thương.
Người một thân cô độc.
Về trong khúc yêu đương.
( HNhu )
DÒNG QUÊ!
MXTD - 10
CÁNH ĐỒNG CHO TA MÙA XUÂN
Cha ta đã đưa nhát cuốc đầu tiên xuống cánh đồng
Đưa đàn trâu cày trên thửa ruộng
Ngày sớm bình minh mẹ vãi vung trời làm xanh những mầm mạ
Chụp những tấm nilon tránh rét
Lội xuống bùn tê buốt hai bàn chân.
Ngày lúa xanh non là ngày lúa khoe tuổi xuân
Ngày lúa dậy thì hương nồng như mười tám!
Cha mẹ ta đã bám cả mùa xuân mình vào cánh đồng mùa khô hạn
Để cho ta có tuổi xuân như bây giờ.
Phia qua tới giờ tâm trạng tệ quá. Ngồi đọc thơ Xuân mừ buồn rười rượi.
Nhìn thấy bài thơ này. Nhỏ bé, lặng lẽ, nằm khiêm tốn ở trang đầu. Chiếm có dung lượng bộ nhớ NV chừng mươi dòng.
Chạnh lòng. Thương thân. Thương cả bài thơ bé bỏng, tồi tội. Nên, đọc. Và ...
Cha ta đã đưa nhát cuốc đầu tiên xuống cánh đồng
Đưa đàn trâu cày trên thửa ruộng
Ngày sớm bình minh mẹ vãi vung trời làm xanh những mầm mạ
Chụp những tấm nilon tránh rét
Lội xuống bùn tê buốt hai bàn chân.
... Và, nhủ thầm nho nhỏ, "chèn ơi"! Thoang thoảng đâu đây mùi bùn non, giữa chang chang nắng hạ. Ai đã từng sinh ra, lớn lên, gắn chặt dzới cây lúa, thì, sẽ hiểu cảm giác này. HNhu chưa từng ghim được cây lúa nào xuống ruộng, nhưng, từ mở mắt tới giờ, cánh đồng là sự vật HNhu nhìn thấy nhiều nhứt, quen nhứt, thân nhứt, thương nhứt.
Cánh đồng ấy nuốt chửng cha Hnhu, mẹ HNhu, thân bằng quyến thuộc nghìn đời nhà Hnhu, dzô đó.
Cánh đồng ấy nở hoa cho đất, nở vàng cho đời, và nở HNhu ra cho ... rộn ràng thiên hạ!
Cánh đồng ấy là đây:
Ngày lúa xanh non là ngày lúa khoe tuổi xuân
Ngày lúa dậy thì hương nồng như mười tám!
Cha mẹ ta đã bám cả mùa xuân mình vào cánh đồng mùa khô hạn
Để cho ta có tuổi xuân như bây giờ.
Cánh đồng ấy cho HNhu mùa Xuân. Để rồi, từ cánh đồng ấy, HNhu - loay hoay cày cuốc, trên cánh đồng - đời HNhu.
Liệu rồi, HNhu có làm nên mùa Xuân từ cánh đồng? HNhu có làm nở hoa cho đất? Nở vàng cho đời?
Và, HNhu có nở ra ...HNhu, hay chăng!?
Suy tư lung tung, bừa bộn.
Tâm trạng ngổn ngang như cánh đồng trước hồi vào vụ, bề bộn dấu chưn trâu.
Vài dòng cảm nhận. Hnhu dành tặng cho tác giả.
Cảm ơn tác giả, vừa đưa HNhu dzìa thăm cánh đồng riêng mình.
Last edited by huongnhu; 26-02-2011 at 07:52 PM.
TINH KHÔI.
THÁNG CHÍN.
Từng đàn bướm trắng tung bay.
Đường quen nâng nhẹ gót hài.
Tinh mơ tháng chín về tới.
Háo hức gõ cánh cửa ngày.
Tháng chín y hẹn, hông sai.
Gặp nhau mừng mừng, tủi tủi.
Trên cao trời xanh vời vợi.
Dưới trần bướm mơ vào hội.
Về cùng tháng chín, cùng em.
Thu ngoan óng ánh ngoài thềm.
Sực thơm mùi trang vở mới.
Ngây ngây tháng chín êm đềm.
Mùa thu vừa ươm vàng mơ.
Tình thu vừa say nàng thơ.
Tháng Chín - Em và bướm trắng.
Hoá thân tình khúc, bất ngờ.
( 17/12 - HNhu )
Tùy khúc ngày gió lên
Bão thì có bao giờ đợi mùa
Lòng anh mưa nhớ nắng
Về phía hoàng hôn em!
Ta đi
Vương tơ nhện
Dẫu đời chơi bập bênh…
Hoa nở trong vườn chiều
Trăng đợi
Mầm nguyên sinh
Bão thì vẫn lùa từ mênh mông trùng dương
Chồm về vườn xanh, cây bình yên ngã xoạc
Chới với không cùng cánh tay đưa
Bão thì có bao giờ đợi mùa
Lòng anh mưa nhớ nắng
Về phía hoàng hôn em!
Mai bão tan
Còn ta nghiêng trũng sầu
Hanh hao
Trên mái hiên đời ta …
Em đi
Ta đi
Mùa đi …
Đọc đi. Đọc lại. Một lần. Mấy lần nữa. Kết quả là: Ứ hiểu bài thơ diễn tả cái gì!
Bão thì có bao giờ đợi mùa
Lòng anh mưa nhớ nắng
Về phía hoàng hôn em!
Khổ thơ được lặp lại hai lần. Phải có dụng ý chi đây, tác giả mới mần thế. Nghĩa gì ta?!
Ok, bão thì...lúc nào nó hứng...nó bão. Nó hông báo trước! HNhu đồng ý.
Lòng anh như mưa nhớ nắng. Hiểu! Anh đương nhớ Ả.
Về phía hoàng hôn em. Là sao ta? Sao lại là phía hoàng hôn?
Chời ơi, suy nghĩ chi cho mệt. Ít bữa túm áo tác giả hỏi cho chắc ăn.
Đọc tiếp:
Ta đi
Vương tơ nhện
Dẫu đời chơi bập bênh…
Vẫn là sự đánh đố người đọc. Tác giả xấu chơi ghê! Cảm nhận sự mất thăng bằng trong tâm hồn người viết, sự khó khăn trên mỗi bước đường đời.
Thêm nà:
Hoa nở trong vườn chiều
Trăng đợi
Mầm nguyên sinh
Bài thơ nhiều hình tượng. Chỉ có gợi. Hông có mở. Tác giả muốn cho HNhu mở kiểu gì thì mở đây mừ. Ây da, HNhu là chúa vụng về. HNhu mở thì mọi sự nếu chẳng tiêu tan, thì, chí ít cũng là mất mát. Kệ, mở bừa!
Khổ thơ này đọc nghe lành lạnh. Oan hồn thi sĩ họ Hàn loanh quoanh đâu đây! Nhưng mừ, thi sĩ họ Hàn, trong sự tột cùng đau đớn tuyệt vọng, trăng trong thơ Ông, có thể bán, có thể mua, có thể hoán chuyển, nhưng...không quyên sinh! Hihi, chỗ này HNhu nói nhảm thì phải! Ai biểu bài thơ dẫn dụ HNhu suy
diễn linh tinh chi!
Làu bàu bực mình. Đọc thơ mà chẳng gặp thơ. Đương xuân mà chẳng gặp xuân.
Thôi thì lỡ gùi, tiếp coi sao:
Mai bão tan
Còn ta nghiêng trũng sầu
Hanh hao
Trên mái hiên đời ta …
Cơn bão qua đi. Tĩnh lặng không gian. Bình yên tái lập. Cớ sao Ta trong thơ còn sầu? Còn hanh hao?
Em đi
Ta đi
Mùa đi …
Nguyên nhân là đây. Em đi rồi. Ta có còn chi? Ta có còn Ta?
Em đi rồi. Để lại hanh hao. Chênh chao mùa đi. Giữa những giăng giăng tơ nhện. Giữa chiếc bập bênh cuộc đời.
Em đi rồi. Cơn bão lòng ta, thổi mãi.
Đến đây thì Hnhu đã hiểu vì sao khổ thơ đầu được nhắc lại hai lần. HNhu hiểu được nỗi đau của bài thơ. Hiểu được sự ầm ào, dữ dội, giằng xé của cơn bão lòng.
Hương Nhu hiểu!
Nhưng, bài thơ, đoan chắc không đạt giải cao, vì, ngoài HNhu, mấy ai, đọc và hiểu bài thơ này!?
Xin chia sẻ với tác giả niềm trắc trở, nếu có, trong cuộc sống, qua cảm nhận của HNhu, khi đọc bài thơ.
Được thì, cho HNhu xin chút gió, để cơn bão lòng ai kia mau bình lặng.
Bình an Người nhé!
Last edited by huongnhu; 26-02-2011 at 07:53 PM.
TINH KHÔI.
MANG NỢ MÙA THU.
Nợ gì như thể nợ mùa thu.
Mây xám giăng hàng gieo thâm u
Áo trắng em về như bướm trắng.
Một chiếc lá vàng rơi nhẹ ru.
Đã tự bao giờ mắc nợ thu.
Vương mắc vần thơ vào viễn du
Giậu cúc năm nào phơi vàng óng.
Mà bóng người xa mãi tít mù...
hnhu - 23/6/2010
GIÁNG QUỲNH.
Cuối ngày đêm tối
Giáng sinh.
Giấc đêm.
Nở một đoá Quỳnh.
Mong manh.
Cỏ hoa mắc nợ cao xanh.
Quỳnh Hoa mắc nợ duyên lành
Giáng sinh.
Để rồi giữa giấc mộng xanh.
Một bông Quỳnh trắng
Biến thành mơ ngoan.
Thong dong dạo giữa dương gian.
Dịu dàng trỗi khúc song loan:
Giáng Quỳnh!
( 17/8/09 - HNhu )
MXTD - 03
Xuân viễn xứ
Anh giữa lòng thăm thẳm phố Bolsa
Khu đất Việt mang tên Sài Gòn nhỏ
Mấy nẻo người Nam , ta cùng ở đó
Góp lời thơ cho đẹp sắc xuân nồng
Xin hãy làm muôn hạt nắng em ơi
Đem hạnh phúc trao cho người bất hạnh
Mang sức khỏe về trên từng ngõ vắng
Để xuân sau ta lại nhớ xuân này !
Con sẽ về ôm lại Mẹ trong tay
Như buổi cuối con lên đường vội vã
Ôi đất Việt , sao mà thương Mẹ quá ...
Tự lòng con , khúc nhạc cứ tuôn trào
Ai đã từng nghe ngọn gió lao xao
Mang giọt máu Rồng tiên người biển núi
Xin hãy nhớ ngày xuân thường ngắn ngủi
Nếu lòng ta không giữ được câu hò ...!
Ngày nhỏ, có một lần, ăn bánh bao.
Cái bánh bao ngon lắm. Rất thích cục nhưn bên chong. Tự nhủ, măm xung quanh hết, chừa cục nhưn măm sau, cho nó đã cái miệng. Nghĩ là thực hiện. Ăn bốn xung quanh xong phần bột. Đương thích chí, lim dim, giờ, sẽ lủm cái nhưn. Chưa lủm được cái nhưn, đã nghe sướng tê đầu lưỡi. Nhưng sự đời vốn dĩ phoái trêu ngươi. Con Balu, ku kún cưng, ngồi chò hõ dòm nãy giờ, thừa cơ chớp mất. Hông lẽ mừ banh họng nó ga, giựt lại để măm. Thôi thì, nuốt nước miếng. Rút ra bài học xương, máu, mơi mốt có gì ngon, chỗ nào ngon nhứt, lủm trước. Chắc ăn!
Thấy, đọc, thích bài thơ này, bữa giờ. Định là viết cảm nhận cho nó trước tiên. Vì, nó ngon quá!
Lại nghĩ, món ngon mới sợ bị mất ăn. Thơ ngon, có ai dành ăn đâu mừ lo. Thêm nữa, thơ ngon, nhiêu người ăn, cũng còn đó.
Nên thôi. Giữ bài thơ này lại cho bi giờ. Đọc, cảm nhận, cho những bài hông dzô chung khảo trước. Xen như đó là chân tình HNhu dành cho cuộc thi của NV. Cho những tác giả đã tham gia. Cho ai cũng dzui đều nhau. Xuân mừ!
Ai đã từng nghe ngọn gió lao xao
Mang giọt máu Rồng Tiên người biển núi
Xin hãy nhớ ngày xuân thường ngắn ngủi
Nếu lòng ta không giữ được câu hò ...!
Bài thơ ngon. Hông như cái bánh bao ngày thơ. Thơ ngon từ đầu chí cuối. Ngon nhứt, miếng cuối cùng này.
Khép bài thơ lại, âm hưởng ngọt ngào của khổ thơ cuối, cho tâm trạng lâng lâng.
Nhớ ngày đi học, cô Sừ dạy.
Công dân Việt Nam, ai cũng mang trong mình giòng giống Rồng-Tiên. Mỗi một em nữ, có nét dịu dàng, dung dị, chịu thương, chịu khó, nết na, thùy mị. Có những gì đẹp đẽ nhứt của những cô Tiên nhỏ, mà, Mẹ Âu Cơ truyền lại.
Những học sinh nam, tựu trung cho sự mạnh mẽ, kiên cường, những tinh hoa của cha Rồng Long Quân.
Các em nhớ lấy điều này, để mà sống, học hành, để mà phụng sự đất nước mai sau. Để mà tự hào về nguồn cội.
Bài học cô dạy, theo mãi trong HNhu. Tự trong sâu thẳm, luôn tự hào mình là con Rồng, cháu Lạc. Tự hào mình là người Việt Nam.
Đọc khổ thơ này, HNhu thích tác giả quá.
Lại suy gẫm miên man. Hnhu có dì ruột ở Mỹ. Dì không ở khu người Việt. Nỗi nhớ nước, nhớ người thân, mỗi xuân về là nỗi niềm khắc khoải. HNhu thắc mắc dzới dì, Gái nhỏ coi tivi thấy ở Mỹ, người Việt tổ chức ăn tết dzui lắm. Dì tới đó chơi đi. Hay, buồn, dì tới khu người Việt ở bển mà chơi. Dì nói, có chứ. Mà, ở đây, người ta sống khép kín lắm con à. Một bộ phận người Việt mình, nhiều khi gặp người Việt mình, họ hông nhìn nhau. Thậm chí, họ còn hông nhận họ là người Việt! Dì còn nói nhiều nữa...
Cho nên, tác giả bài thơ là người Việt xa xứ, nhớ về cội nguồn thế này, thiệt là quí lắm.
Bài thơ đẹp. Đẹp vì tình dân tộc. Đẹp vì nghĩa đồng bào.
Bài thơ sẽ có nhận phần thưởng xứng đáng từ cuộc thi này.
HNhu tự tin nói dzậy!
( HNhu chỉnh xí xi lỗi chính tả giùm tác giả. Hihi, giải nhứt nhớ chia kẹo HNhu nghen.
Hihi, hỏi nhỏ cô Phale chứ HNhu phải viết là dòng giống hay giòng giống thì đúng ạ? HNhu đọc thơ sáng giờ, lú gùi! )
Last edited by huongnhu; 26-02-2011 at 07:54 PM.