Bạn đến đón đi lấy cái máy thở, sau khi phải trả gần 2000 đô Ca. Về đến nhà mình nhìn chằm chằm vào, và chỉ muốn đá tung nó đi.
Mình biết là mang về chỉ là cái cớ để cho hai đứa trẻ và ông Ceo yên tâm, chứ để mình dùng thì chắc là còn lâu lắm.
Năm nay mùa thu đến sớm. Lá vàng rộ lên vàng rực, Đẹp như một bức tranh xưa mà tôi đã từng mê đắm. Bỗng dưng trong tôi dậy lên niềm đau và sự hổ thẹn. Kỷ niệm lại ngập ngụa ập về làm u ám tâm hồn tôi như thủa nào.
Nhiều khi mải mê trong những cuộc chơi, hay giữa những lo toan trong gia đình. Tôi luôn tự nhủ, những điều mình đang có trong cuộc đời này, mới chính là những điều tốt đẹp nhất. Còn quá khứ, chỉ là những mảng rong rếu, cố bám vào chỉ trợt ngã.
Hóa ra, kỷ niệm vẫn ám ảnh tôi. đọc lại những dòng chữ ở dd. Tôi quay quắt nhớ lại thời khắc ấy.
Hai bàn tay bám vịn vào tường . Đôi chân lui thủi lê bước trong vô thức. Nước mắt rơi nhòe vội lau khô. Lời xỉ vả, miệt thị như đinh nhọn đâm xiên óc. Tôi lảo đảo tấp vội vào tx rồi gục gã.
Nỗi đau đến độ đã tưởng vượt.ra tầm kiểm xoát của bản thân. Về đến nhà, nhấc phone lên gọi cho ông anh. “Anh, anh bảo đàn em đi tìm cho em một chất kích thích gì đó, để em hóa thành vô cảm, nếu ko...”
Anh hỏi “ Em ở đâu? Xảy ra chuyện gì? Có ai ở bên em? Em đang khóc phải ko? Anh sẽ đến ngay”
Cho dù đầu óc lúc đó đặc quánh những ý niệm tự hủy hoại bản thân, tôi cũng chợt tỉnh táo để anh ko thể nào thấy trong tôi cơn cùng cực của sự tuyệt vọng.
Tuy thời gian đã mài giũa nỗi đau trở thành bột mịn. Xong từng câu chữ cay độc vẫn như cái rằm vô cảm đâm tôi đau nhói lòng. Nước mắt bỗng giàn giụa ko sao kìm hãm nổi.