Ngày mai thứ 6 lại một đợt nữa. Mấy người bạn tổ chức ở du thuyền ban ngày, còn buổi tối thì đi coi ETTM các mỹ nam.
Thứ bảy ông nói tôi phải dành cho ông cả ngày. Tôi hỏi làm gì mà những một ngày.
Ông trả lời Ông sẽ dành cho tôi nhiều sự ngạc nhiên, xong tôi dứt khoát phải hỏi cho biết để còn nên mặc những bộ đồ nào cho hợp. Ông nói.
- Tôi chẳng tin tưởng lắm ở gu thời trang của em chút nào. Em luôn mặc lôi thôi. Em cứ để tôi lo cho em tất cả. trong ngày đó..
Ôi my my! Trên đời này chắc chỉ có ông và chồng tôi là những người ăn mặc chỉn chu, sạch sẽ, đúng thời trang nhất mà tôi được biết từ trước đến nay.
Hồi còn ở đảo, mỗi khi tôi mặc đồ bước ra cửa, ông luôn gọi lại và ngắm tôi từ đầu tới chân, và phủi chút chút những hạt bụi vô hình vướng trên quần áo tôi, rồi mới để tôi đi.
Quần áo của tôi ông luôn luôn ủi thẳng tắp làm tôi vô cùng ngượng ngùng mỗi khi mặc đến nó, vì tôi luôn luôn phải bò lê bò càng để chụp hình.
Ông hỏi tôi từ hôm đi chơi về có bị lên cân ko? Mặc size 4 hay size 6...Ông ko thích tôi mập, nên những ngày ở NM, mỗi khi đi ăn nhà hàng, ông gọi đồ ăn rất chi là khiêm tốn và thanh đạm.
Tôi ko chịu nổi cái kiểu ăn uống như thế. Ông và 2 thằng vs thường hay gọi cho mình mỗi người một đĩa mì xào hay cơm rang nếu ăn ở nhà hàng tàu. Còn những nơi khác thì họ gọi cá hbg.
Tôi làm sao mà ăn được kiểu đó. Đến nhà hàng tàu, tôi gọi ít ra là 5 món cho mình, ăn hết hay ko ăn hết thì thôi. Có đôi khi ko ăn nổi được món nào
Ban đầu ông rất khó chịu tôi cái kiểu đó, ông luôn nói tôi lãng phí, xong tôi tự trả tiền những món ăn tôi gọi, nên ông mới ko cằn nhàn tôi nữa. Ông để kệ tôi xài hết tiền của tôi thì thôi.
Ông thấy tôi xài tiền Guynana vẫn chưa thuộc, chỉ biết quy ra giá trị của tiền thành bia, nên ông nói đưa hết tiền để ông giữ...Tôi quá ngây thơ đưa tiền của tôi cho ông. (may là chỉ đưa tiền Guyana, còn tiền Ca tôi để ở trong 3 lô máy ảnh ông ko biết)
Ông có một đức tính rất đáng quý xong tôi lại rất ghét. ( sao giống chồng tôi thế) Là xài tiền vô cùng tính toán chi li. Ko bao giờ lãng phí đến một cen đỏ.
Ông thường nói.
- Tôi khi kiếm tiền, tôi chỉ cần vận dụng nửa bộ não của tôi, nhưng khi xài tiền, tôi phải vận dụng tất cả bộ não của tôi. Vì tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, nên giá trị vật chất đối với tôi rất quan trọng.
Ông làm tôi chợt nghĩ đến câu thành ngữ của người tàu. ( lập nghiệp dễ, thủ nghiệp khó)
Tuy vậy, ông lại rất rộng rãi trong vấn đề cho tip và cho những người già với trẻ con nghèo khổ.
Tôi chẳng hi vọng gì ông sẽ tổ chức sn cho tôi một cách hoành tráng. Nhất là về khoản rượu. Hôm ở sân bay, tôi muốn ông mua cho tôi loại Rum 50 năm, xong ông nói ko có. Tôi lại bảo ông mua cho tôi loại Rum 25 năm, ông cũng ko mua, sau đó ông mua loại 12 năm gì đó, tôi cũng chán chưa muốn nhìn đến.
Tôi có tâm hồn ăn uống phong phú Đi du lịch là một cơ hội để tôi nghiên cứu về ẩm thực. , xong ông luôn nói với tôi.
- Sống ko phải để ăn, mà ăn để sống
Tôi cũng luôn vặn vẹo lại ông
- Vậy ông sống để làm gì? Nếu ông ko sống để mà hưởng thụ những thành quả mà mình cực khổ tạo ra...?
- Ông ép mình sống như thế nào là tùy ông, xong ông ko thể ép người khác sống giống như ông...Nhất là với tôi