Bắt đầu cho một sự bắt đầu.
Anh hỏi
- Em thích ăn gì? Những ngày còn lại em ở VN, em cứ thích gì, nói anh nghe. Anh ko giống như anh nuôi em, có thể cho em tất cả, ngoài trừ thời gian. Còn anh, có thể cho em trọn vẹn. (anh xạo nhé)
Trời! Anh làm em cảm động quá, ko ngờ mình chỉ quen biết nhau một thời gian ngắn, mà em có cảm giác em và anh hiểu nhau từ đã bao lâu rồi.
***
Hôm đầu tiên gặp anh, khi anh nuôi em mời em đi ăn. Em hỏi he
-Có những ai nữa anh?
- Có anh V, anh D
- Em nói
- Toàn những khuôn mặt quen…
- Thế anh sẽ mời thêm một anh bạn nữa, bạn tâm giao…
- Ko, Anh goi nhạc sĩ TT đi, em lâu ngày ko gặp anh ấy, em thích nghe anh ấy nổ …Hihihi
-Uh, anh gọi anh này tới, anh ấy sẽ cùng TT tới.
Em ngồi đối diện ở cửa ra vào, thấy chợt thấp thoáng một bóng người cao lớn, bệ vệ đang bước tới. Tóc húi cua, đeo kính mát, hình dáng giống như một Sì thẩu.
Thấy anh, mọi người đều đứng dậy bắt tay anh rất trân trọng, khi đó em mới có cơ hội nhìn kĩ anh một cách tường tận.
Em có thói quen quan sát rất tỉ mỉ khi gặp một người một đặc điểm lạ nào đó.
Anh bắt tay và mỉm cười, khi đó em mới nhận thấy anh có vết sẹo dài ở môi, nhìn thật dữ dằn và phá cách. Xong khi bắt đầu trò chuyện, nghe giọng nói anh âm rất vang, và khi thấy anh cười sảng khoái, em chợt giật mình. Nụ cười thật tươi, rạng rỡ và điều đặc biệt em cảm nhận khi anh cười lớn, vết sẹo trên môi kia biến mất, nụ cười làm làm khuôn mặt anh trở thành rất hiền.
Khi đó em cũng chưa biết anh là ai, thân phận gì, bao nhiêu tuổi… Xong thấy anh nuôi em gọi anh là anh, xưng em, trong khi đó, ngồi cùng bàn với mấy ông kia, ai cũng hơn tuổi anh nuôi, mà he ko bao giờ gọi họ là anh, mà chỉ xưng ông tôi.
Em ngạc nhiên, vì nhìn anh trẻ quá, như ngoài 40t. Phong cách trẻ trung, nói chuyện cởi mở, vui vẻ, và rất thật tình.
Em quen với phong cách điềm đạm, quan cách của anh nuôi em và bạn bè của anh ấy, nên khi gặp anh, em rất thích thú với con người đặc biệt của anh