Vợ chồng anh trai rủ đi Cuba chơi một tuần, nhưng mình vướng phải trông cậu cháu nên từ chối mà trong lòng tiếc hùi hụi.
Phong trào đi du lịch CB bây giờ ko còn hót như thập niên 85-95 vì VN cũng đã mở cửa cho VK về thăm quê hương mấy chục măm nên đàn ông xứ này thường bảo ban nhau “Khế ở đâu cũng ko ngọt bằng khế quê nhà”…
Giá cả đi CB bây giờ so với hơn 20 năm về trước chênh lệch cũng ko bao nhiêu mà dịch vụ lại cởi mở ko như ngày xưa mình đi, đến cả chụp hình cũng bị cấm.
Nhắc tới CB mình lại chợt nhớ đến Cuba hội của những ông chồng các bà bạn ngày xưa yêu dấu…
Ở TQ có câu châm ngôn. “Bất đáo trường thành, phi hảo hán” thì dân CNDien ở đây cũng có một câu tương tự. “
“Bất hiếu Cuba, Cuanh thiệt”
Nên đàn ông VN xứ này thời đó hay cao giọng gọi “Cuba ơi” chứ ko như bây giờ họ hạ thấp giọng gọi “Việt nam ơi” , do đó ai sắp đi CB thường được chỉ dẫn rất tận tình. Và họ ko quên nhắc nhở nhau ko được phá giá thị trường dù tình thương mến thương có bao la đến đâu cũng phải tính ra Sì Gà Havana.
Mỗi khi thấy nhóm chồng của các bà bạn đi CB mà họ ko đi cùng, OA hỏi họ tại sao và được nghe câu trả lời.
- Cuba là nơi tiền chỉ có thể mua được sex, nên Chồng vẫn quay về với mình.
- Còn có nơi tiền ko chỉ mua được sex, còn có thể mua được cả tình, đó là đi VN nên tất nhiên chọn nơi ít nguy hiểm nhất.
OANU nghe mà vô cùng khâm phục các bạn của mình.
Và họ chỉ dạy OANU cách giữ chồng cũng giống như nghệ thuật thả diều vậy.
Họ nói Cánh diều bay cao hay thấp, và hướng theo chiều gió nào ko quan trọng. Điều quan trọng là dây diều vẫn ở trong tay mình điều khiển.
OANU mù mờ về vấn đề diều gió và cũng chẳng bao giờ tham khảo. Cứ nghĩ đến cái cổ mỏi dừ vì phải hóng hớt, đến đôi mắt nhòa lệ vì nắng gió và hai cánh tay tê dại …
Mệt.
Tại sao ko buộc dây diều vào gốc cây nào đó rồi chọn nơi bóng mát nằm ngắm nhìn nó bay lượn hoặc đọc sách "Cổ học tinh hoa" .
OANU hỏi họ.
Nếu diều gặp cơn gió xoáy thì phải làm sao? Buông giây để tự nó cuốn theo chiều gió. Hay cố kéo nó lại dù biết nó ko còn nguyên vẹn.
Mấy chị bạn lanh chanh trả lời.
- Sẽ ko bao giờ xảy ra điều đó. Ở đây ai cũng là nhất đẳng tôn sư về bộ môn này.
- Nếu như?
- Ko có nếu như em gái à.
Sau này OA gặp lại họ, ko thấy họ chỉ dạy cho mình môn nghệ thuật thả diều nữa.
ON hỏi thăm về những ông chồng của họ.
Giọng của mấy chị bạn chợt đổi gam trầm.
- “Cuba hội” giờ đổi thành tên “Hiếu tử hội” rồi em à.
Thấy OA vẫn ngơ ngác như ngé ọ. Họ giải thích.
- Bố mẹ của mấy ông ấy ở VN bây giờ bỗng dưng bị đau yếu…Nên họ phải ở bên cạnh chăm nom.
- Ồ, Vậy thì sau này trên bia mộ của họ chắc sẽ khắc ba chữ giống nhau “Chân hiếu tử” nhỉ…
Ha ha ha.
OANU cười một mình vô duyên.
- À. Tại sao mấy con diều của các chị lại có thể ngược nắng, ngược gió, ngược đời bay về VN luôn nhỉ…
- Tại sao các chị ko về VN kéo lại dây diều để điều khiển nó lại bay theo hướng mình.
OANU còn rất muốn hỏi những câu hỏi “tại sao” nữa nhưng mấy chị bạn chỉ im lặng và OANU đành phải nói vài lời cảm thán cho mình và cũng cho họ.
- Ai cũng bảo phụ nữ bên tây sướng. Luôn được bình đẳng với đàn ông và có nhân quyền.
Nhưng cuối cùng bên cạnh mình có bóng đàn ông nào đâu mà đòi thực thi bình đẳng.
Nhân quyền mà làm gì khi mình ko có quân quyền…Đến cả cái quyền điều khiển con diều cũng bị những pn ở nơi ko có nhân quyền cướp lấy…
Ô-hô-ai-tai…