TZ cứ tiếp tục khen làm chị phổng phao cả lên có khi chị ném ngay lập tức cục gạch đó về cho TZ đỡ ko kịp đó nha. Hì hì. Nhưng phải nói thật, chị ít khi coi nặng vật chất lắm nhưng ko hiểu sao từ ngày đồng hành với bộ máy này chị có cảm tình với nó dễ sơ. Mỗi lần ôm cái máy lăn lê bò càng càng cảm thấy nó như một phần hồn thứ hai của chị để chị sẻ chia mọi khoảnh khắc vậy. Sau này nếu có hứng lên mua D4 thì vẫn sẽ mãi ôm cái cục nợ này thôi cho đến khi ko còn sức...