Cám ơn chị đã khen quá lời ! Em thực sự ngưỡng mộ tài chup ảnh và viết bài của chị. Nếu các thành viên không chê, em sẽ tham gia bài viết nữa. Thân !
Cám ơn chị đã khen quá lời ! Em thực sự ngưỡng mộ tài chup ảnh và viết bài của chị. Nếu các thành viên không chê, em sẽ tham gia bài viết nữa. Thân !
Boulevard (05-07-2011),Marat Safin (05-07-2011),OA _ NỮ (05-07-2011),TeacherABC (05-07-2011)
Ôi, đau đầu với cái đống tiểu luận học hành... vào nhòm nhà chị mình tí... thấy sảng khoái ra ...
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
OA _ NỮ (06-07-2011)
Em học không có nghỉ hè sao? Chiều nay anh đi Hải Phòng, cuối tuần về.
Boulevard (06-07-2011)
Anh thích nhỉ? Chúc anh đi vui vẻ nhá. Không có "đồ nhà" thì đồ Hải Phòng chắc ổn nhể? Em tháng 8 mới được nghỉ hè 1 tháng nhưng công việc thì bận tùm lùm... có lúc nào được rảnh rang đâu... Nghề em là nghề con mọn mà... Hihi... Gửi lời nhắn nhe thì sang Những khoảnh khắc chứ... chạy sang nhà chị em... hỏi chuyện kì há!Chị Oa em thông cảm nhé. Anh em chắc mới tập post bài mà suốt ngày chỉ nhăm nhe trong topic của chị Oa nên chỉ biết post đúng topic này... ka ka
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Boulevard (08-07-2011)
em xin lỗi chị Oa hộ anh!
Vì em động viên nhiều nên anh mới đang TẬP post đó! anh chỉ thích đọc người khác viết thôi, còn bản thân hồi đi học maôn văn toàn bị điểm kém thôi.hiiiii
Sáng dậy sớm vào bếp pha bình trà để mang theo đạp xe một vòng bờ hồ. Thấy bồn rửa chén, thùng rác, lò bếp được con trai lau chùi sạch bóng trước khi he đi ngủ. Đêm nào cũng thế, sau khi he tập tạ xong là he vào bếp lau chùi, sau đó đi tắm, trước khi tắm he cũng lau chùi mọi chỗ sáng loáng trong nhà tắm. He làm biếng, cái gì cũng để mẹ phải giục, xong một khi bắt tay vào làm việc thì he luôn làm tốt nhất theo khả năng của mình.
Biết tính mẹ ko hay để ý việc nhỏ nên he đành phải tự mình làm.
Tuần vừa rồi he rời tủ lạch, bếp...Lau chùi mọi góc gách sau đó dán dấy rồi gọi mẹ vào dặn
- Mom, lần sau mom chỉ việc tháo giấy ra và dán giấy mới vào, ok. Tyty ko muốn dầu mỡ dính tùm lum...
- He mang một cái bàn ủi he mới mua. Ủi bằng hơi rất nhanh, tiện và gọn ra chỉ mẹ cách xử dụng và nói.
- Từ nay Tyty ko ủi đồ cho mom nữa, mom ko được mặc đồ nhàu, ok.
-
Mình nói với he
- Bàn ủi này bạn mom tặng hôm sinh nhật năm ngoái, mom để vào có xó xỉnh nào đó...Sao con mua làm gì cho phí phạm..
- Thế là con trai được dịp nói mẹ.
- - Mom khôn nhá, đem giấu đi để cho Ty và Chề chế cứ phải ủi đồ cho mom. Mammi này bad quá
-
- Ko hiểu sao, hai đứa con của mình chúng nó luôn nc ngang hàng với mẹ, còn hay rất dạy đời mẹ nữa. Khác hẳn các con của các bà chị và các ông anh, sợ bố mẹ một phép, xong lại...rất coi thường họ. Mỗi khi chúng nó bị bố mẹ lên lớp xong là lại quay sang cô kể lể
Nhất là ba cô cháu gái, chúng nó mỗi khi đến nhà cô lại tâm sự..
- Cô có biết điều bất hạnh nhất của chúng cháu là gì ko..
- -Là chỗ nào chúng cháu chơi đều có mặt mẹ cháu cả. mẹ cháu còn chơi bạo liệt hơn...Sao mẹ cháu ko chơi như kiểu của cô nhỉ. (ý chúng nó nói là chơi kín đáo đó.) hì hì, cháu với chả cháu.
- Còn cô cháu con của bà chị khác thì nói.
- Cô có biết điều bất hạnh của chúng cháu là gì ko..
- - Là chúng cháu ko phải đứng hàng nhất ở trong lòng mẹ cháu...
- Sao mẹ cháu ko giống như cô nhỉ, luôn nghĩ đến cảm giác của 2 em trước rồi mới nghĩ đến mình...
Hà hà. Mình trả lời chúng nó.
- Thì chính anh chị cô là tấm gương để cô soi vào mà. Khi cô nhìn thấy các cháu cô phải vào đời quá sớm, cô luôn luôn tự nhủ sau này phải để các con của cô tự cảm nhận thấy một điều. Vòng tay của người mẹ luôn ấm áp hơn ở bất cứ mọi nơi nào trên trái đất.
- Cô cháu trả lời.
- - Yes, nên các em lớn hết cả rồi mà vẫn ko chịu rời cô. Còn chúng cháu thì ai cũng 16t là bắt đầu trải nghiệm mọi sự nóng lạnh của cuộc đời rồi.
- Bây giờ chúng cháu hiểu, làm một bà mẹ đơn thân có thể còn làm tốt hơn ...
- Mình nghĩ thầm. Tất nhiên rồi. Ba chị em gái mình đều có hoàn cảnh giống nhau. Hai chị gái đi bước nữa. các ông anh rể đều rất tốt với vợ và con riêng của vợ.
- Xong ko hiểu sao khi nghe con của các chị tâm sự.
- Vì hạnh phúc của mẹ chúng cháu, chúng cháu nên rời nhà sớm cô à...
- Lần đó khi mình nghe câu nói đó của một cô cháu, mình đã khóc khi cảm nhận một được một điều.
- - Bất cứ một thứ tình cảm gì, một khi đã bị sẻ chia thì bao giờ cũng gây tổn thương và mất mát.
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
- Chốc nữa phải đến cửa tiệm Art nào đó gần nhà mình nhất mà có đạp được xe đạp, để tìm mua một loạt nguyên vật liệu làm thêm mẫu thiệp mới.
- Tính mình hay chán, làm một đợt thiệp mới bằng giấy Origami vừa rồi đã chán tay. Giờ đang nghĩ làm làm thiệp kiểu gì dễ, rẻ để mọi người còn có học và theo được.
- Thiệp bằng hoa khô và cát là dễ làm và bình dân nhất i. Ai cũng có thể làm được rồi.
- Tuần vừa rồi mình mang một hộp thiệp mẫu mã mới, đưa một vòng cho mọi người chuyền tay nhau coi để làm theo. Khi chuyền đến tay của một cô em người HN, she chọn rất kỹ lưỡng ra hai cái thiệp đẹp nhất và giơ lên hỏi xin mình. Ai cũng ngạc nhiên nhìn mình chờ đợi câu trả lời.
- Cô này khoảng 40t. Thời gian đầu khi mới biết mình, she rất hay đòi đưa đón mình đi mọi nơi mọi chốn. Mỉnh cũng quý she vì sự nhiệt tình của she đối với mình, đáp trả lại đi đâu mình cũng chuẩn bị đồ ăn cho she chu đáo.
- Có một lần đang làm thiệp, mình chọn một số giấy Origami ra riêng một góc để làm theo í mình. She ngồi ở bên cạnh cứ hồn nhiên lấy đồ của mình làm mà ko hỏi. Mình để kệ coi phép lịch sự của she bao giờ mới bộc phát ra, nhưng đến lần thứ 2, 3 she với tay ra lấy nữa mà ko hỏi thì mình đánh mạnh vào tay her và nói
- - Stop, enough is enough. Em đi chọn giấy riêng cho em đi, ok.
- She ngượng quá nói chữa.
- - Em thấy chị chọn nhiều nên nghĩ thừa.
- - Ok, nhưng em phải hỏi chị trước khi lấy đồ của người khác dù đồ của họ có thừa ko dùng đến, ok.
- - Đó là phép lịch sự tối thiểu.
- Từ đó mình xa rời she từ từ, mỗi khi she muốn đến cạnh mình ngồi, mình lại lảng ra chỗ khác.
Giờ thấy she giơ hai cái thiệp lên hỏi xin mình, nếu mình từ chối her trước đám đông thì sợ bỉ mặt she, còn nếu cho she thì ko công bằng với mọi người khi ai cũng chỉ dám hỏi mượn thiệp mình để làm mẫu.
trong lòng mình quyết định từ chối she nhưng ko hiểu sao mình lại gật đầu với she.
she cười mãn nguyện với mọi người và cất vội hai cái thiệp vào túi, có một cậu em làm chủ tịnh hội sinh viên tuần nào cũng đến học Art của minh cất nhời.
- Nếu để cho em đi bán hai cái thiệp đó, đảm báo em bán được 20$ mỗi cái.
- Í của he nói cô đó là nếu thích thì nên bỏ tiền ra mua...
- Xong she vẫn hồn nhiên như cô tiên.
- Sau đó he lại gần mình nghé tai nói
- - Bà đó giàu có đi cái xe gần 100 ngàn mà sao chíp hôi thế chị...Bà ta ít ra phải trả tiền nguyên vật liệu cho chị chứ. Hai cái thiệp ko đó chị mua cũng phải 5$ rồi, ko kể chị xài toàn giấy Origami đắt tiền.
- Mình cũng chỉ cười và nói hộ cho she.
- - She bị trúng gió mấy lần rồi, chân tay run rẩy ko thể làm được những lại thiệp đó, hơn nữa chỉ là số tiền nhỏ she ko để ý tới em à, bỏ đi.
- Ngay lúc đó, một cô social worker cũng ra trách mình nào là....
- Bây giờ ngồi nghĩ lại, nếu để mình làm khác đi có lẽ mình cũng ko làm được. Giữ thể diện mặt mũi cho bất cứ ai trước mặt đám đông cũng là điều nên làm.
-
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Ban Mai (17-07-2011),Bình Nguyên (11-07-2011),Boulevard (10-07-2011),Dung_SHA (10-07-2011),Hàm Long (15-07-2011),Phu sinh (10-07-2011),Sheiran (31-07-2011),TeacherABC (18-07-2011)