Bây giờ mình mới cảm nhận ko một nỗi buồn nào có thể so sánh bằng nỗi buồn về con cái. Nó làm mình kiệt quệ cả về tinh thần và thể xác đến nỗi sau gần một tháng ốm dậy, tâm trí mình trở thành ngáo ngơ, ngớ ngẩn, lẩn thẩn và bần thần…Để rồi bây giờ cảm thấy ân hận vô cùng
Mình luôn luôn tự hào tuy mình chưa phải là người mẹ tốt nhất, xong là một người mẹ tâm lý nhất so với bạn bè và mấy bà chị gái của mình, nên đến giờ này con gái 28t và con trai 24t vẫn còn muốn ở cùng với mẹ mặc dù điều kiện của chúng nó có thể sống được tự lập.
Trong quan hệ đời thường, mình ko bao giờ quan trọng mọi người nhìn mình ra sao, nhưng trong quan hệ gia đình, mình luôn coi trọng con cái nhìn mẹ ra sao nên mình coi bản thân như một tấm gương treo tường lúc nào cũng cố giữ ko bị ố vàng để cho con trẻ soi vào.
Nhưng mình đã quá cầu toàn, và khi bị thất vọng đã ko kìm lòng đập bể tấm gương đó.
Nhớ lại hình ảnh hôm đó con trai chỉ kịp quấn vội chiếc khăn ở nhà tắm chạy ra ôm ghì lấy mẹ, còn con gái đứng bên cạnh khóc lóc phân bua với em trai nó rằng nó chẳng hiểu làm gì sai mà má tức giận thế…
Nó nói đang ở trong bếp làm bánh nghe má nói nó đun nước sôi để má pha cf, xong nó thử bấm vào mấy nút rồi mà ấm điện vẫn chưa nóng, đang định hỏi má thì má vào bếp hỏi sao lâu thế. Nó trả lời lỗi tại má khi má mới mua ấm điện kiểu mới, nó hỏi cách sử dụng thì má bảo tự học lấy. Giờ nó bấm sai là do má ko chỉ dẫn… Nó chỉ có nói thế thôi mà má nổi giận…Nói nó là ăn miếng trả miếng má, nói nó là bất hiếu. Cư xử hỗn hào với má…
Nghe con gái bào chữa càng làm lòng mình quặn đau. Mình vừa khóc nức nở, vừa mắng con gái.
- Con cố tình để mặc má chờ đợi. Con muốn má học bài học vì ko chịu chỉ dẫn con. Con ko care cảm nhận của má. Trong quan hệ xã hội, người ta có thể ăn miếng trả miếng như thế, nhưng trong quan hệ gia đình, con ko được cư xử mất dạy theo kiểu đó. Mámi ko bao giờ đối với bà ngoại như vậy cả, con hiểu ko. Má sẽ hỏi lại bà ngoại cách xử dụng ra sao chứ ko bao giờ để kệ bà ngoại phải đợi lâu như vậy. Con làm thế mà vẫn ko nghĩ là mình sai.
Càng nói con gái. Trong lòng càng cảm thấy thấy tủi thân và đau xót. Mình lại ứa nước mắt nghĩ đến má, đến tình cảm mình dành cho má khi má khỏe mạnh cũng như khi má ốm đau, con cái mình chứng kiến tất cả những hình ảnh đó mà sao chúng nó ko học hiểu. Hay thế hệ Banana của chúng nó cách biểu đạt chữ hiếu khác với thế hệ của mình và má.
- No. Mình ko thể chấp nhận,
- Tại sao, Tại sao con đối xử với má cách đó, hay con nghĩ hiếu kính với má sẽ quá phí phạm, má ko xứng đáng, phải ko, vậy má sẽ tự hủy…
Và mình vung hai cánh tay lên gạt con trai ra , rồi ôm đầu đập xuống bàn đá trước mặt. Khoảnh khắc xảy ra trong chớp mắt, con trai ko đỡ kịp mẹ, còn con gái chỉ kịp hét lên. Má.. và lao đến ôm mẹ. Xong đã quá muộn. Mình nếm được vị tanh nồng của máu, và mặn chát của nước mắt đang ngập trong môi miệng.
Đẩy con gái ra. Mình nói.
- Má sẽ còn làm những điều điên rồ nữa nếu còn nhìn thấy con lúc này.
- No, Con ko đi đâu cả, để con băng cho má.
Giọng con gái run rẩy trả lời mẹ, nhưng em trai nó đẩy chị ra cửa rồi quay lại đỡ mẹ vào nhà tắm. Con trai lau mặt và băng đầu cho mẹ xong, mở đầy bồn nước bảo mẹ vào nằm. Trước khi đóng cửa he nói với minh.
- Má trừng phạt Chề chế đủ rồi
- Đây là lần đầu tiên, và cũng sẽ là lần cuối con thấy cảnh này, nếu má còn hành hạ bản thân để trừng phạt chúng con, con và chị sẽ cho má thấy máu trong người chúng con còn chảy ra nhiều hơn má nữa.
Con trai ngập ngừng đứng vịn cánh cửa, rồi he bỗng quỵ đầu gối xuống lết về phía mẹ đang ngồi ở thành bể tắm và gục đầu vào lòng mẹ khóc nức nở.
He nghẹn ngào nói bằng tiếng Anh
- Má, má biết chúng con yêu má nhiều đến bao nhiêu ko. Má ở trong trái tim con lớn đến nỗi con ko thể chứa đựng nổi được ai trong đó nữa.
- Còn chề chế vì lo lắng sức khỏe của má nên từ chối mấy chỗ làm tốt ở xa để được sống bên cạnh má, Má có biết ko.
- Tuy chúng con ko nói được những chữ hiếu, nhân, nghĩa, đức, trí bằng tiếng Việt. Nhưng hồi trẻ má dạy chúng con viết chữ hiếu sao cho tròn trĩnh. Chữ nhân sao cho ngay thẳng, chữ nghĩa sao cho đủ nét… Nhắm mắt lại đến giờ này con vẫn còn biết viết như thế nào.
- Và đến khi trưởng thành, tuy má ko bao giờ dạy chúng con ý nghĩa của hai chữ hi sinh nhưng từ má, chúng con đã học được.
- Nên ở trong gia đình này, ko chỉ một mình má biết hi sinh. Má hiểu ko.
-