Gồng mình không phải là cách duy nhất để vượt qua khó khăn. Một chút yếu đuối rồi sau đó sẽ mạnh mẽ hơn chị ạ. Nếu buồn chị cứ khóc, cứ viết.
Chị vẫn cứ khóc, cứ viết đó em... (Chỉ gồng mình ở ngoài đời thôi.) Nhưng sao bây giờ vẫn chưa mạnh được em à, đọc những lời mọi người chia sẻ, lại cảm thấy tâm hồn chùng xuống, nước mắt lại rưng rưng. (Ghét cái yếu đuối...Nhưng tại sao lại rót rượu uống...để tìm được một chút tí ti yếu đuối)
..
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Ngả nghiêng trên chiếc ghế mây,.bên cạnh hồ,nhờ con trai trải cho chiếc chiếu ngọc để làm đệm. Mang bình hồng đào tửu ra nhâm nhi một mình.Lại một đêm cô tịch. Tận hưởng một mình cái thú màn trời chiếu đất.. ôm trong lòng chiếc LT và nghe nhạc PQ.
Mở đĩa CD của PQ, đọc lại lời tựa he tặng mình. Chợt nhớ về buổi trưa hôm đó, ở phòng trà Catinat. 15 nảm về trước.
Trưa hôm đó mình đến quán ăn cơm, và như mọi lần, PQ vội vàng gọi anh đến.
Khi thấy Mình cầm trên tay đĩa CD, chăm chú đọc mà ko hiểu hết được, vì chữ của PQ viết tháu quá. anh đến ngồi cạnh mình, và đọc cho mình nghe những câu chữ trong đó. Giọng anh thật ấm áp truyền cảm, và rõ ràng
Lời tựa trên CD thật hay. Hôm nay mới có dịp đọc và để cảm nhận
Mỗi chiếc lá rụng xuống, dù ko thể nào khác thế, vẫn cho ta cảm giác xót xa, tiếc nuối. Cảm giác về một lần mãi mãi ra đi.
Sau mỗi cuộc tình rởi xa, trong ta chỉ còn nỗi trống vắng lạ lùng.
Những lần ra đi ấy của chiếc lá, của một cuộc tình tưởng như một lớp bụi của thời gian xóa nhòa khi ta nhìn hàng cây lại xanh như chưa từng trút lá. Khi trong đời ta lại gặp một ánh mắt say đắm, yêu thương....
Nhưng cuộc đời naò đơn giản thế. Một giây phút nào đó, những kỷ niệm xưa cũ bỗng ỏa về như chưa từng biết một lần chia ly, một lần xa cách...và ta chợt hiểu ra những điều ta đã để mất đi ko có gì khỏa lấp được. Đó là chuyện bình thường, quá đỗi bình thường. Với những trái tim ai còn biết yêu thương.
Tặng em những bài hát đó, những bàu hát ăm ắp những kỷ niệm ko thể nào quên của một thời tuổi trẻ chúng ta. Em sẽ tìm thấy sự đồng cảm trong những bài hát đó, Chúng ta sẽ tìm thấy sự an ủi trong niềm cảm thông.
SG 8-2004
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Chị là ng phụ nữ mạnh mẽ mà, lúc nào cũng phải thế nhá chị! Đàn ông làm mình hạnh phúc thì mình nhớ, làm mình tổn thương thì vứt ngay ra khỏi đầu cho nhẹ nhõm chị ạ! Phải luôn giữ bản thân xinh đẹp rạng ngời cũng là 1 sự trả thù những ng muốn mình đau khổ roài ^^ (lúc ấy chị ko cần làm gì họ vẫn ko yên được)
Chị nói vậy mà ko mạnh mẽ được vậy đâu, và tính cách chị cũng ko được sâu sắc lắm.hì hì, nên bây giờ thấy qua rồi thì cứ cảm thấy lòng mình khô khốc,ráo hoảnh thế nào ấy. Lại tiếc tiếc cái cảm xúc rất có hồn khi đó. Bây giờ nhẹ lòng rồi, cho bạn bè đọc lại những dòng đầy tâm trạng lúc đó, họ còn ko tin con người chị lại có thể có lúc bị khuấy động như thế. Phải cho họ coi chỗ da bị cháy phỏng, họ mới tròn mắt. lắc đầu, và tiếc sao họ ko chứng kiến được tâm thái yếu mềm của chị khi đó.( Để còn mang đi giễu)
Last edited by OA _ NỮ; 26-07-2010 at 01:23 PM.
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Chị ơi, có câu châm ngôn này Triplec vẫn lấy làm định hướng cho đối nhân xử thế của mình và cũng là cách để Triplec giữ được bình an trong tâm hồn: Người đối xử tốt với ta, ta nợ người món nợ ân tình. Người đối xử tệ bạc với ta, ta nợ người bài học ở đời.
Triplec mong những bão tố trong lòng chị sẽ sớm nguôi yên.
Thương chị nhiều.
Nhiều chuyện buồn quá, hôm nay lại vừa biết tin trong bạn bè ta, có một người, vừa nối nghiệp Lạc Long Quân-Âu Cơ.....buồn nao lòng!
Phu sinh (22-07-2010)
hahaha (27-07-2010)
Hôm nay mới thực sự thanh thản, sau một tuần miệt mài đầu óc tập trung vào những mẫu mã hoa lá cành để sáng tạo ra những mẫu thiếp lạ và đẹp. Và những quả cầu bông kết bằng Origami. Thấy mọi ngưởi phấn khởi, trầm trồ mang đi thành quả của mình trong một tuần, chợt thấy có chút tiếc ...Ko phải vì tiếc công sức, mà tiếc cái lòng mình gửi gắp vào những cánh thiệp...
Nhưng cũng phải cám ơn những công việc đó. Nhờ thế, mình mới khai phá được một phần nào trong con người mình, có tố chất của một người nghệ sĩ. Nên mỗi tấm thiệp mình làm ra, bao giờ giá thành cũng cao và được hoan nghênh nhiệt liệt.
Và mỗi khi mình bị sì trét kinh khủng, công việc đó cũng như mang tính chất thiển, giúp tâm hồn mình thư giãn một cách lạ kì.
Mỗi tấm giấy origami như có ma lực, điều khiển bàn tay mình tứ tung.sau một hồi gấp gấp. mở mở... chợt hình thành một con giống, một loài hoa lạ, hay một vật thể cực kỳ sinh động...Xong nếu bảo gấp lại, thì ko bao giờ nhớ nổi. Như mỗi bài thơ mình làm. hay những dòng tâm sự mình viết, chưa bào giờ đọng lại trong tâm hồn.
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera