Tựa: Ai cũng có tuổi thơ, ai cũng lớn lên trong lòng mẹ, ai cũng đái dầm...chung lại thì ai cũng có...niềm riêng!
Những trò chơi tuổi thơ của ngày ấy, bây giờ.....
Ngày ấy...
Nhớ thuở trước, dăm bảy đứa trẻ chúng tôi trong cùng khu tập thể thường kéo nhau ra bờ đê sông Hồng đào giun, đổ dế. Những hôm gió mạnh, lại hì hụi đứa kiếm tre, đứa tìm giấy, đứa xin dây, cùng nhau vót, uốn, buộc dán để ra được một con diều cánh cung thật to rồi cùng thả, cùng chơi ngoài bãi sông. Khi mùa thi đến là lúc hoa phượng nở rực, ve kêu râm ran. Lũ con trai thì cầm sào có gắn nhựa crếp ở một đầu để đi bắt ve, dính chuồn. Lũ con gái thì lẽo đẽo theo sau nhặt hoa phượng rơi và thỉnh thoảng "phá đám" lũ con trai. Lúc mệt lại túm năm tụm ba ngồi dưới mấy gốc cây sấu già quanh vườn Cổ Tân "hăng say" với chiến lợi phẩm. Lũ con gái bóc nhụy hoa phượng cho bọn con trai cùng ăn. Lũ con trai thì làm mọi cách cho những chú ve sầu vừa bắt được cất tiếng kêu inh ỏi. Cả bọn trông rõ là say sưa lắm.
Rồi mùa nào trò nấy. Nào khăng, nào đáo, nào bi, nào cù... chọi dế, chọi cá, đá banh, đá cầu...
Mấy đứa hay cùng nhau ngồi đọc những mẩu chuyện đồng dao dành cho trẻ con, vừa nhâm nhi mút kẹo mạch nha... đứa nào chịu khó hơn thì đọc "Không gia đình", "Những tấm lòng cao cả".... Thỉnh thoảng đọc cho nhau nghe "Dế mèn phiêu lưu ký" của cụ Tô Hoài, ra chiều khoái lắm. Bởi có đi đổ dế, có nhìn thấy những đầu dế bóng lộn, tròn xoe ló ra ngơ ngác, sợ dệt ở miệng hang thì mới thấy ngấm, thấy khoái, thấy thú, mới cảm được truyện cụ Tô viết. Rồi cũng vì thế mà có đứa mấy hôm sau còn cầm hai chai nước đi rồi lại cầm nguyên về, không đám đổ dế. Có đứa đổ dế, dế đã ngoi lên rồi lại bỏ đi chẳng buồn bắt...
Lớn lên, rồi trưởng thành. Đi đâu, làm gì, lũ chúng tôi cũng đều luôn mang theo mình hoài niệm đẹp về một tuổi thơ êm dịu mênh mang.
Hoài niệm đẹp về một tuổi thơ êm dịu mênh mang
... Bây giờ
Tụi trẻ ngày nay, nghĩ cũng tội, chúng chẳng biết viên bi đất xanh, đỏ ra sao. Chúng cũng chẳng biết làm cách nào để biến những nắp chai bia thành những đồng xèng tròn trịa (mặc dù bây giờ nắp chai bia nhiều hơn xưa gấp bội lần!). Đứa nào còn ham thả diều thì chỉ việc xin tiền mẹ ra Lương Văn Can. Thích cái nào thì mua cái đó. Diều bây giờ làm bằng nilon, đủ màu sắc, hình thù. Tuy vậy đất thả diều bây giờ cũng bị hạn chế lắm rồi.
Những thứ đồ chơi khác ở Lương Văn Can bây giờ rặt đồ bạo lực, các phương tiện chiến tranh: súng ống, xe tăng, dao kiếm... hủy hoại tâm hồn tuổi thơ. Rồi thì những game, những show đủ loại... làm trẻ em bây giờ cứ dán mắt cả ngày vào các kiểu màn hình, chẳng đi đến đâu.
Hàng xóm nhà tôi có đứa trẻ lên bảy, trên đường từ nhà sang sân bay Nội Bài để đón bố nó đi công tác về, níu tay mẹ hét lên: "Mẹ ơi, con tê giác". Mẹ nó giật mình nhìn theo hướng tay nó chỉ, phía ấy chỉ có một con trâu đang gặm cỏ... Hẳn chúng ta đều hiểu điều gì đang diễn ra trong tư duy cậu bé, con trâu lại thành con tê giác(?). Chẳng là trên TV chỉ thấy có những con tê giác, một loài quý hiếm, trong các chương trình thế giới động vật, hoặc trong đoạn quảng cáo nào đó giới thiệu một loại nước giải khát nhập ngoại, chứ mấy khi giới thiệu chuyện con trâu bao giờ.
"Dũng sĩ Hesman", "Những viên ngọc rồng" hay "Ninja Rôbốt"... mới là các loại truyện mà tụi trẻ thích đọc bây giờ. Đứa nào hiền lành hơn thì "Đô Rê Mon". Chẳng biết bây giờ, nếu được đọc "Dế mèn phiêu lưu ký", chúng sẽ cảm được cái gì trong đó.
Chắc chẳng bao giờ chúng biết được việc tự làm đồ chơi thú vị biết nhường nào(!).
Nào khăng, nào đáo, nào bi, nào cù...
(http://niemrieng.com theo http:www.saga.vn)