Cà phê một mình
Em gọi cho mình ly sữa
không đường, không đá...
cô đơn
Chiều lặng lẽ
ngập ngừng dăm bóng nắng
Lạc vào tay, vơ vẩn chiếc lá buồn
Quán cà phê không lạ
Chỗ ngồi cũng thân quen
Chỉ ngậm ngùi
gió quẩn quanh ghế trống
Ly sữa bơ vơ
menu nhớ tay tìm
Thói quen một mình
từ anh xa vắng
Giữa vội vàng dành đôi lúc lang thang
Em không gọi cà phê
sợ đắng
Đâu biết không anh
sữa cũng khó ngọt ngào...
PL 3.4.10
Em sẽ không làm thơ cho anh nữa
Em sẽ không làm thơ cho anh nữa
Ích gì đâu nhắc mãi chuyện không còn
Cất vào lòng những nhớ nhung trăn trở
Kệ nỗi buồn hóa thành núi chon von
Em sẽ đi, xa nơi mình vừa đến
Mảnh trời riêng vui những phút giây riêng
Dẫu ghế trống không còn dành ai khác
Thắt tâm tư tự phong kín nỗi niềm
Thôi thì thôi, một mình em trở lại
Với một thời vần thơ viết riêng ta
Người đã trót kiếp đa tình mê mải
Đi qua nhau đành một thoáng vội và...
PL 4.4..10
Băn khoăn?
Phận gái tâm hồn, rất mong manh
Tim em trống vắng, vẫn luôn giành
Mơ về hình bóng nơi xa đó
Lấp đầy trống vắng, lúc trăng thanh
Còn có chỗ đứng, đúng không anh
Để em còn giữ, giấc mộng lành
Thời gian tàn nhẫn, vùi tuổi trẻ
Vẫn có chỗ đứng, đúng không anh??????.........
@lâu không post thơ, đọc nghe chán quá, xin thông cảm
Last edited by phale; 11-05-2010 at 01:36 PM.
Điều đó rồi cũng qua đi!