Biết làm sao quên
Thôi nhé đừng về nỗi nhớ ơi
Đã hoang hoải lắm những xa vời
Ngăn lòng dành dỗ mi vừa khép
Đừng hóa giông tràn động cánh nôi
Ai bắc cầu sang mỗi buổi chiều
Khi mây nhạt nhạt gió hiu hiu
Lá vàng dăm chiếc rơi nhè nhẹ
Nỗi nhớ về đây thả cánh diều
Thôi nhé hải âu buồm đã khuất
Đừng chao cánh đợi giữa trùng dương
Nhớ lèn chi nữa vào chân sóng
Để biển buồn thiu dõi cuối trời...
Nhủ lòng ừ nhỉ, thôi đừng nhớ
Đem thả lên trời yêu dấu xưa
Đâu biết trong lòng thương nhớ cứ
Còn vương vấn mãi dậy theo mùa...
PL 7.1.10
Ngó nắng
Vẩn vơ bên thềm ngó nắng
Ồ, sao vàng đến lạ lùng
Xốn xang hình như ngọn cỏ
Nghiêng thầm phiến lá mông lung
Đôi cánh chuồn chuồn ngái ngủ
Cũng vừa mở mắt trông ra
Có phải từ đâu đũa phép
Đưa tay cho nắng vỡ òa
Buổi trưa, đời như vắng lặng
Mình ngồi ngó nắng say sưa
Rập rờn đó đây cánh bướm
Nghe như có tiếng cười đùa
Giá chi gom được nắng nhỉ
Gởi người đang giữa đông phong
Để dù cho đông dài mấy
Người luôn ấm áp trong lòng...
PL 8.1.09
"Anh về nấu cơm cho con"
"Anh về nấu cơm cho con"
Nghe anh nói
Lòng em chùng quá đỗi
Anh và con lẻ loi trên lối
Một bóng dài một bóng ngắn song đôi
Em biết..
Bàn tay anh nhóm lửa, đưa nôi
Cơm vẫn dẻo, và lời ru vẫn nhẹ
Chải tóc cho con vẫn đúng đường ngôi rẽ
Sao có điều chi len lén khẽ buồn
Thiếu một bàn tay, vắng bóng một người
Anh hóa rộng che bóng con nho nhỏ
Bên này bên kia đuổi sương ngăn gió
Thay cánh cò gồng gánh tuổi thơ con...
Bữa cơm trưa này, chắc bé sẽ khen ngon
Một chén nhỏ, một chén to kề cận
Anh và con... tiếng cười vui hòa lẫn
Chắc đủ thắp lên hạnh phúc một gia đình
Đường dẫu dài hạnh phúc mãi đinh ninh...
PL 8.1.09
Chợt muốn lang thang
Chợt muốn lang thang
về đâu nhỉ?
Nửa khuya, phố vắng, ngõ không người
Dăm cơn gió lạc, vầng trăng lạ
Mấy ánh sao mờ, mấy tủi khơi
Ta thành hành khất bao giờ vậy
Gõ cửa lòng mình đợi rã chân
Xin chút yên bình ru giấc lỡ
Xòe mãi bàn tay chẳng có phần
Đi mãi vòng vèo
quay quắt gót
Nhà ai đèn cửa cũng thôi treo
Thương đôi hài rách đầm sương cỏ
Chẳng tiếng than van, vạn nẻo trèo
Đêm mờ mịt quá đường muôn ngả
Về lại cùng thơ ngắm lại mình
Thơ hóa con thuyền trôi lặng lẽ
Chở người lạc lối đến bình minh...
PL 10.1.10
Huynh ui, huynh phải cảm ơn câu chuyện của người bạn của PL cơ, PL chỉ làm công việc "viết lại theo lời kể và thêm thắt đôi chút"...
Cảm ơn huynh đã khen tặng PL nhé, và chúc huynh, nếu có thấy thấp thoáng bóng mình trong bài thơ này thì cũng sẽ luôn hạnh phúc dù chỉ có:
Một chén nhỏ, một chén to kề cận
Chúc huynh luôn vui bên cạnh những người yêu thương của mình nhé!