Mang Xuân cho Mẹ
Lối đến thiên đường xa lắm không
Con mang cho Mẹ nắng xuân hồng
Lẻ loi nơi ấy tay cầm nắm
Mẹ chắc lạnh nhiều trong gió đông
PL 5.1.10
Khó nói
Anh khó nói
hay là em khó nói
Khung cửa chat im lặng cả buổi chiều
Nắng chợt vàng như bỗng dưng nhung nhớ
Dăm chiếc lá rời cành vẩn vơ bay
...
Em gõ vào lơ đãng "Anh say?"
Trên status treo lên dòng chữ "Nhớ..."
Chú nhện còi dừng sợi tơ đan dở
Bên cửa sổ chiều một thoáng lặng ưu tư
Ai có thể bay bằng đôi cánh hư?
Chiếc cầu nào nối hai bờ huyễn hoặc
Anh và em ...một lối đời xa lắc
Nỗi nhớ dẫu nhiều lăn về chạm nhau không?
Thơ xuống dòng...
thả muôn nỗi mông lung
Bàn phím đợi lời bâng quơ quen thuộc
Đâu phải cuộc chơi, để đem lòng đặt cược
Thôi trả nhau về bên nớ, bên ni
Nghe trong lòng khó nói quá điều chi...
PL 5.1.10
Mùa hoa cải
Nơi em ở, người ta không trồng cải
Nghe anh tả màu vàng em search ảnh google...
Ừ vàng lắm, tưởng như là đang hạ
Nắng lạc xuống trần thắp vạn đóa cho nên
Hay bông cải ai trồng trên đồng nhớ
Nên hóa vàng những mong đợi thủy chung
Người rong ruổi đường xa chưa về kịp
Để bâng khuâng cải da diết lên ngồng?
Em không phải dân xứ người, cũng lạ
Màu cải vàng phía đó chợt tương tư
Đông lạnh thế thương cánh hoa mỏng mảnh
Chở âm thầm những khắc khoải dôi dư
Mai em muốn theo mùa thăm màu cải
Thăm xứ người và thăm... một người dưng
Đường vạn dặm, đưa gót hài lữ thứ
Anh nói gì không... để em biết đi? đừng?
PL 6.1.10
Đi giữa phố
Có điều chi dùng dằng đến thế
Muôn ngả đường vương vấn gió đông
Cây se lá co ro lạnh lẽo
Ta nép vào ta run rẩy gió lồng
Bánh mứt bày người mua chưa có
Những cô hàng uể oải ngó xa xôi
Xuân còn thẹn, sau vai đông giấu mặt
Để mỏi mắt ai trong quán vắng đợi người
Dạo phố đêm những ngày Xuân chưa tới
Hồn cứ trôi về chốn cũ, nhà xưa
Thềm quạnh vắng, vườn hoang từ cổ độ
Người ra đi, kẻ tan tác mấy mùa
Xuân ngày cũ lạc về đâu khuất bóng
Hay đổi xiêm y, vẽ son phấn lạ rồi...
Đi giữa phố nhớ đường quê cỏ mọc
Mai Xuân có về từ tuổi thơ tôi?
PL 6.1.10