Đâu có gì đáng nói
Chỉ là bình thường thôi
Bình thường như hơi thở
Thoảng qua nhau trong đời.
Vô tình thấy dáng em xinh
Vô tình em gởi khối tình lòng tôi
Vô tình tôi bỗng chơi vơi
Vô tình ngây ngất nụ cười của em
Vô tình tôi thức thâu đêm
Vô tình mái tóc đen huyền người mơ
Vô tình tôi chép bài thơ
Vô tình ai đó có chờ đợi ai......
Vô tình ước một ngày mai........
Vô tình tôi cứ lai rai....vô tình
Điều đó rồi cũng qua đi!
Về với bình yên
Sóng cuộn mãi, biển làm sao yên được
Hỗn độn cuộc đời, mình hạt cát nhỏ nhoi
Lời thị phi như những cơn gió độc
Thổi vô tâm, cát lại vỡ thêm rồi
Ôi thế gian, thiên thần và ác quỷ
Lẫn vào nhau, mình khờ khạo không hay
Bao mặt nạ, giấu mưu khôn chước hiểm
Đạp lên nhau chẳng rúng động gót giày
Tìm chốn bình yên về trong vỏ ốc
Trả nhân gian những tranh lấn mặc tình
Chỉ muốn với thơ cầm tay tri kỷ
Trồng những chân tình lặng lẽ trong tim
PL. 23.12.09
p/s: Nỗi buồn và nước mắt...có gột sạch được những gì cuộc đời đã lỡ tay vẽ lên không?
Thôi ta chẳng làm người lớn
Thôi ta chẳng làm người lớn
Thích làm con trẻ thơ ngây
Đùa vui vô tâm trong sáng
Không biết toan tính đặt bày
Người lớn thích mình số một
Gườm gườm nhìn kẻ số hai
Trong lòng manh nha cuộc chiến
Thôi ta chỉ muốn nhỏ hoài
Ngẫm đời cũng nhiều vô lý
Người ta càng lớn càng hư
Trẻ con thì nguyên giấy trắng
Lớn lên giấy rách từ từ
Đời người trăm năm chứ mấy
Mai rồi cũng hoá bụi tro
Kiếp sau dễ chi gặp lại
Mà đem nhau xé bây giờ
Thôi ta chẳng làm người lớn
Người lớn chỉ thích đánh nhau
Muốn làm bé con trong trẻo
Tung tăng với những bút màu...
PL 23.12.09