Mang về từ nhà Ốc
Một hôm
Một hôm nọ nắng bừng lên ngày giá
Trái tim em trở giấc nhoẻn môi cười
Giữa bình thường chợt về cơn gió lạ
Thổi dạt dào vườn hoang nọ không thôi
Anh đã đến gõ vào ngăn cửa khép
Nhặt nỗi sầu vương vãi, vén màn buông
Thay nến lụn, cắm thêm hoa vào lọ
Dẫn em ra ngày mới thắm sắc hường...
Em đã có những ngày vui như thế
Biết lòng mình còn da diết yêu thương
Ngày dẫu cũ, thời gian không trở lại
Cũng cảm ơn anh dù đã vô thường..
PL 14.8.09
Ngoảnh mặt với trái tim
Em đang ngoảnh mặt với trái tim
Để chạy trốn một niềm đau ngày cũ
Dẫu nỗi nhớ vẫn từng đêm vần vũ
Đành cố nén lòng nhắm mắt xua đi
Mình vẫn gần gũi, nhưng trái tim đã vạch vết chia ly
Em đứng bên này nhìn cầu yêu lạnh lẽo
Buồn, đã có lần...lệ rơi trên gối đẫm
Hồn bơ phờ thoi thóp nỗi oan khiên
Vết thương cũ ấy vẫn âm ỉ triền miên
Em đâu phải là hoa
Sao anh nỡ lòng làm cánh bướm
Em guộc gầy một quãng đường thu muộn
Sợ bão giông rồi, chỉ ước chốn bình yên
Anh không đủ bao dung
Tình hóa gai xót rát
Em về với thơ
tự dỗ viết thương lòng
Thôi anh đừng đợi mong
Em đã cam lòng ngoảnh mặt
Dù trái tim kia cơn sóng cũ vẫn nhồi...
PL 16.8.09
Lạc nhà
Chợt muốn lang thang
Chiều không buồn, nhớ
Theo mây bồng bềnh, muôn nẻo phiêu du
Đâu còn ai đợi
trời cũng sương mù
Ta trả ta về với ta một thuở
Lặng giữa bàn tay niềm tin dang dở
Ta- chú nhện còi giăng mãi sầu riêng
Chiều lạc nhà
nghe lắm chung chiêng
Thơ cũng lạc
Đơn côi về nẻo lạ...
PL 17.8.09
Mông lung đời người
Bóng mình nghiêng một phía
Một phía nỗi buồn giăng
Đời đã qua một nửa
Một nửa còn băn khoăn
Quê nhà chân mây khuất
Mẹ hiền cõi hư vô
Ta-cánh chim bạt gió
Lối xưa không người chờ
Đùa thơ dăm ba chữ
Ném nỗi niềm vào câu
May, thơ không cau mặt
Ta có nơi trút sầu
Mai ta về cõi hết
Vần thơ có để tang?
Chữ hóa thành nến thắp
Cháy bên mộ hai hàng?
PL 17.8.09