Chiều
Vàng phai hạt nắng cuối chiều
Dệt lòng ta một cánh diều bâng quơ
Đã xa tiếng sáo mộng chờ
Chiều đan nỗi nhớ vào thơ gập ghềnh
Quạnh hiu... níu gió bắt đền
Thổi chi cho lạnh về tìm bàn tay
Hoàng hôn đợi rót xuống ngày
Ta ngồi bên phím loay hoay vẽ lòng
Xòe bàn tay nhỏ ra song
Chạm dăm chiếc lá bay vòng... rỗng rênh..
PL 6.4.10
Thương nhớ
Cho Ba
Vé đã đặt mai con về Ba nhé
Tháng tư rồi mùa hẹn của bấy lâu
Chiếc tổ nhỏ ngậm ngùi Ba dáng tuổi
Dõi cánh chim xa mòn mỏi bạc đầu
Rứa cũng đã hai mươi năm Ba nhỉ?
Cơn bão đời xô đẩy lạc thuyền con
Mẹ để lại dở dang đôi quang gánh
Trĩu nặng vai Ba đi nốt quãng còn
Như vó ngựa thời gian đi sầm sập
Mái nhà xưa, một thời cũ... sau lưng
Tháng tư gọi, diết da lòng ngoảnh lại
Nẻo đường quen, thương lắm tiếng Ba mừng
Mai...
náo nức, ngắn thời gian chờ đợi
Về cầm tay, Ba gầy guộc thế nào?
Vết thời gian, hằn bao nhiêu khóe mắt?
Mai...
gần rồi...
thương nhớ
Ôi chao!
PL 7.4.10
p/s: Bỗng dưng nhớ Ba quá...
Cho con
- Đưa con đi học, mẹ nhé
Con nói mỗi ngày
mẹ xót trong tim
Giờ con học... mẹ vội vàng đến sở
Đã bấy thời gian...con mỏi mắt tìm
Con bao tuổi, xòe bàn tay đếm thử
Bao nhiêu lần
con vào lớp
mẹ hôn?
Chắc chưa đủ hai mươi lần đâu nhỉ?
Dường đọng mắt con thấp thoáng nỗi buồn
Con ngoan hiền, không mè nheo vòi vĩnh
Chỉ dặn dò:
- Xin ông Sếp mẹ nghen
Thương con quá, cũng bao ngày gác việc
Chở con đi... nghe hạnh phúc lăn kèm
Mai khôn lớn hiểu nhiều con đừng trách
Những gạo tiền, đoạt hết phút giây riêng
Dẫu không thể cầm tay con mỗi lúc
Nhưng mẹ thương con vốn dĩ rất nhiều...
PL 7.4.10
CHị à, chắc con hiểu lòng mẹ mà chị, chị cũng đừng suy nghĩ quá nhiều nhé. Ai mà ko muốn đc đưa đón con đi học mỗi ngày, đc chăm sóc con mỗi giây mỗi phút, nhưng cs còn nhiều việc mình phải lo lắng, đảm đương mới có thể cho con cs tốt nhất.
Cố gắng chị nhé
------------------------------------------------------------------------
Trong đôi mắt em, anh là tất cả ...!!!
Cho anh
Đã sâu vực thẳm anh đào thêm chi nữa
Sợi duyên buồn không bắc nổi cầu sang
Em đứng lại, giấu sầu trong đáy mắt
Rồi cố quay đi sợ nỗi buồn tràn
Giờ chỉ có im lặng trùm khoảng cách
Tiếng thạch sùng làm bạn mỗi canh thâu
Đường không rẽ... mà sao xa vời vợi
Giữa dửng dưng thương khô héo lá trầu
Chừ có trách,
niềm vui xưa đâu nữa?
Chiếc khăn xô đã bọc lấy nửa đời
Anh trút giận, trút hờn vào ánh mắt
Đâu biết bao lần em hóa bụi tro rơi...
PL 7.4.10