Biết không thể vẫn làm
Vì vậy tôi kiến nghị, đã không ngăn nổi nạn giết người, sao chính phủ không cử người sang Italy khảo sát, về nước xây một đấu trường La Mã thật lớn để kẻ giết người có chỗ thể hiện.



Một học sinh cấp ba ở New York bị cướp tới 5 lần liền, dù không bắt được thủ phạm nhưng cậu vẫn được nhà trường tuyên dương vì giữ được mình không tổn hại gì, có thể là “giỏi bị cướp”, đáng làm tấm gương cho bạn học.

Vấn đề “bị cướp” quả thật không nhỏ. Bảy, tám năm trước cảnh sát còn đặc biệt công bố một hướng dẫn “cách bị cướp”.

Ví như đàn ông bị cướp, nếu mặc áo khoác thì nên tự động bỏ tay ra khỏi túi, bảo bọn cướp tự lấy ví, biểu thị mình đã sẵn sàng nôn hết. Còn phụ nữ thì nên tự động lấy hết tư trang tiền bạn trong túi ra nộp, tránh để cướp tự lần mò lột đồ, rồi sinh ý khác, biến cướp thành hiếp. Bản hướng dẫn của cảnh sát còn dặn dò đinh ninh: đừng ngại bỏ ngay tay ra khỏi túi áo khoác, tránh để cướp nghĩ rằng bạn chuẩn bị móc súng mà bồi trước cho bạn một phát đạn. Ngoài ra thái độ lúc bị cướp cũng phải học hỏi, không tỏ ra khúm núm, cũng không cao ngạo. Nếu bạn khúm núm như con cún, tên cướp sẽ “tiện chân” cho bạn một đạp; nếu bạn cao ngạo, thậm chí nói “Đây, cho anh!”, tên cướp sẽ cảm thấy bị coi thường. Bởi vì hắn ăn cướp chứ không phải ăn xin, cũng có lòng tự tôn, nếu không hắn đã đi ăn mày rồi (thu nhập của ăn mày ở New York rất khá!)

Nói đến đây, chúng ta không thể không khâm phục cảnh sát New York! Lí lẽ củ họ rất đơn giản: bị cướp là chuyện nhỏ, tính mạng mới là chuyện lớn. Nếu là vụ cướp thì họ có thể không phải đi phá án, còn là án mạng thì không thể không đi. Để nhàn thân, và vì sự an toàn của người dân, cảnh sát mới đưa ra bản “hướng dẫn’ kia.

Hay hơn nữa, đầu năm nay, chính quyền thành phố New York còn nghĩ ra cách cung cấp miễn phí xơ-ranh cho bọn bán lẻ ma túy, phát bao cao su cho tù nhân để tránh lây lan HIV! Có điều, người ta không khỏi không nghĩ, làm thế nào để phát xơ-ranh cho bọn bán lẻ ma túy? Nếu biết rõ chúng bán thì sao không bắt luôn?

Ngoài ra, hàng chục nghìn (e đến hàng trăm nghìn) lưu học sinh tiểu học ở Mỹ cũng được đãi ngộ đặc biệt. Bởi chính phủ Mỹ quy định, học sinh tiểu học-bất kể cha mẹ các em có nhập cư bất hợp pháp hay không-đều được hưởng nền giáo dục miễn phí. Thậm chí chính phủ còn nghiêm cấm điều tra nhập cư bất hợp pháp ở các trường học, tránh xâm phạm tới quyền được học tập của các em.

Từ những ví dụ trên, chúng ta có thể nói, đó là những việc “biết không thể vẫn làm”. Không ngăn được thì chính phủ “hợp tác”. Mục đích cuối cùng là: Nhân đạo.

Với dự trữ ngoại tệ hơn 70 tỷ đô la Mỹ, Đài Loan giờ đã sánh vai với cường quốc năm châu, về mặt này chúng ta cũng không thể thua họ. Một số biểu hiện gần đây của Đài Loan thì nhiều nước theo không kịp. Ví dụ:

Đoàn biểu tình chưa được phép mà vẫn diễu hành, cảnh sát sẽ dựng hàng rào, tránh cho “người bị kháng nghị” khỏi bị thương, người biểu tình khỏi náo loạn và người qua đường khỏi tai bay vạ gió.

Rõ ràng nhà xây cao vượt mức quy định, đại khái chính phủ biết là ngăn không được nên “phạt cho tồn tại”, thậm chí còn đưa ra bản “thiết kế mẫu” để những hộ dân xây trái quy định làm theo.

Cục hành chính nhân sự của Viện Hành chính đã ra quy định ngày nghỉ Tết âm lịch, nhưng đại khái biết có nơi không tuân theo nên bồi thêm một câu: các cơ quan tùy hoàn cảnh mà điều chỉnh.

Dải phân cách phía trước công ty bách hóa ở đường Trung Hiếu đã trồng cây, dựng hàng rào sắt, rồi cả hàng rào composite để ngăn người vượt qua, vậy mà vẫn nghiễm nhiên chừa một khe nhỏ cho người quen phá luật giao thông có chỗ lách. E rằng sau này chính phủ còn lát cả gạch gốm để tránh cho họ khỏi bẩn quần lúc trời mưa!

Những chuyện như vậy chẳng khiến người ta vỗ tay mà than rằng: Chính phủ yêu dân đến mức không việc gì là không chiều. Người Mỹ làm việc “biết không thể vẫn làm” chỉ để thực hiện mục đích nhân đạo và bảo vệ tính mạng con người; chính phủ ta còn hơn một mức: bảo vệ sự tùy tiện của người dân.

Thậm chí gần đây còn nghe kiến nghị, đua xe chặn không nổi, sao không xây hẳn một trường đua thật rộng, cờ bạc ngăn không nổi, sao không mở luôn sòng bạc nhà nước. Vì vậy tôi kiến nghị, đã không ngăn nổi nạn giết người, sao chính phủ không cử người sang Italya khảo sát, về nước xây một đấu trường La Mã thật lớn để kẻ giết người có chỗ thể hiện?

Ngoài ra, nước ngoài còn xây hẳn tường cho những thanh niên thích thể hiện bản thân vẽ lên, chúng ta sao không làm hẳn những trạm điện thoại, đèn đường, xe taxi giả, chuyên cung cấp cho những kẻ vẽ bẩn phát huy. Như vậy dân được phát huy sở thích, còn chính phủ tạo dựng được hình ảnh văn minh để làm gương cho thế giới!