Bài 1 đến 10/10

Chủ đề: Nhân sinh phiêu bạt - Lưu Dung

Hybrid View

  1. #1
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    8.176
    Thanks
    301
    Thanked 3.169 Times in 588 Posts

    Default Ðề: Nhân sinh phiêu bạt - Lưu Dung

    Lấy vợ trẻ sống lâu
    Thật nực cười! Thử hỏi nhóm nghiên cứu xem các cụ nuôi chó thì có thọ hơn không? Chẳng lẽ lại nói, cụ nào nuôi chó trẻ thì sống lâu hơn?

    Năm ngoái, một nhóm nghiên cứu của Mỹ, không biết có phải được ăn gan hùm không, mà dám đưa ra một kết quả thống kê:

    - Đàn ông lấy vợ trẻ thọ lâu hơn!

    Tất nhiên nghiên cứu đã gâp nên làn sóng phản đối, đặc biệt từ các hội phụ nữ:

    - Đó là “chủ nghĩa sô-vanh nam giới”!

    - Đàn ông muốn bỏ người vợ tào khang để lấy gái trẻ sẽ lợi dụng thống kê này.

    - Chồng tôi cả đời không đọc báo, bỗng nhiên dương dương đắc ý cho tôi xem tin này, vậy là có ý gì?

    Vấn đề nghiên cứu trên không phải không nghiêm túc, các kết luận đều dựa trên con số cụ thể. Vì vậy xuất hiện các giải thích khác:

    - Vì chỉ có những ông đặc biệt khỏe mạnh mới dám lấy vợ trẻ, không phải họ lấy vợ trẻ mà khỏe ra. Nghiên cứu đã lầm lẫn giữa “nhân” và “quả”.

    - Cũng như giáo sư thường xuyên tiếp xúc với sinh viên nên “lây” lối ứng xử trẻ trung, chồng lấy vợ trẻ cũng như vậy

    Còn có người đưa ra dẫn chứng khác:

    - Thật nực cười! Thử hỏi nhóm nghiên cứu xem các cụ nuôi chó thì có thọ hơn không? Bởi nuôi chó thì ngày nào cũng phải dắt chó đi dạo nên được vận động và hít thở không khí trong lành, tốt hơn hẳn người suốt ngày xem ti vi, tích cholesterol. Lúc đó chẳng lẽ lại nói cụ nào nuôi chó trẻ thì sống lâu hơn?

    Tóm lại là sau khi công bố kết quả nghiên cứu, tranh cãi nổi lên như ong. Nhiều vị học trò của tôi ở tuổi trung niên cứ bàn luận mãi. Chỉ cần ông nào lộ ra chút thích thú là các bà xúm vào đấu tố. Ngay như tôi làm giáo sư cũng không dám đụng đến chuyện họa sĩ này có “thiếp”, họa sĩ kia có “bồ”, sợ làm các bà nổi giận.
    Vừa hay, qua cuộc thăm nhà mấy họa sĩ lớn gần đây, tôi cảm nhận được vài điều.

    Mùa thu năm ngoái, tôi đến thăm nhà một danh họa, không may ông đi vắng, chỉ có vợ ở nhà. Bà vợ đặc biệt giới thiệu với tôi những tác phẩm đắt giá với chồng, trong đó có một bức rất nhỏ mà giá hơn chục nghìn đô-la. Tuy nhiên nhà vị danh họa này rất chật chội, phòng đã không nhiều mà phòng nào trông cũng như nhà trọ, chỗ này một đống, chỗ kia một đống. Ngay như phòng vẽ, bàn trong phòng không những bé mà còn vương vãi đầy đầu mẩu thuốc lá. Bụi bặm thì không sao tả xiết, tôi vừa vào đã hắt hơi năm sáu cái; vì bệnh hen nên tôi phải vội ra ngoài.

    Tiếp đó, tôi đến nhà một họa sĩ nổi tiếng khác, đón tôi là bà vợ trẻ hơn đến ba mươi tuổi của ông. Vào nhà, tôi thấy bà vợ chạy tới chạy lui lau dọn nhà cửa; đồ điện trong nhà đều rất hiện đại. Mọi việc đóng khung, bọc tranh, thương lượng giá cả, tổ chức triển lãm, tuyên truyền đều do bà đảm nhiệm. Nhà của họa sĩ này sáng sủa, bước vào thấy phấn chấn tinh thần, khác hẳn nhà vị danh họa trên. Nói có vẻ khó nghe, bước vào nhà vị danh họa trên còn có cảm giác xúi quẩy.

    Vị danh họa trên qua đời cách đây không lâu. Thương tiếc tài năng của ông tôi không khỏi không nghĩ:

    Nếu bà vợ ông được như cô họa sĩ kia, biết tạo môi trường sống trong lành, có lối sống tích cực thì biết đâu ông chẳng thọ thêm? Thậm chí, nếu vợ danh họa biết cách quảng bá tài năng của chồng thì thành tựu của ông còn cao hơn nữa. Ông họa sĩ sau tuổi nhiều hơn ông họa sĩ trước, nhưng nhờ được bà vợ trẻ chèo kéo, đã chẳng đi khắp nơi sáng tác hay sao?

    Tôi nghĩ đi nghĩ lại, một số cụ có vợ trẻ mà đúng là thọ thêm thì không hề vì “tiếp xúc cơ thể” mà do được chăm sóc tốt hơn.

    Nếu đúng vậy thì không nên để ý chuyện vợ già vợ trẻ, mà nên cùng vợ mình thảo luận:

    - Liệu chúng ta có cần lối sống trẻ trung hơn không? Liệu có phải chúng ta vì tự cho mình là già mà quá khép kín? Nếu như không tự mình làm được, liệu có nên nhờ người tới dọn dẹp nhà cửa không?

    Làm cho môi trường sống dễ chịu, dù tốn một ít tiền cũng đáng!

    Còn các ông lão có vợ trẻ cũng chớ vội đắc ý, bởi nếu cậy có vợ trẻ mà lười biếng, chây ỳ thì e cũng sớm chầu trời!

  2. #2
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    8.176
    Thanks
    301
    Thanked 3.169 Times in 588 Posts

    Default Ðề: Nhân sinh phiêu bạt - Lưu Dung

    Biết không thể vẫn làm
    Vì vậy tôi kiến nghị, đã không ngăn nổi nạn giết người, sao chính phủ không cử người sang Italy khảo sát, về nước xây một đấu trường La Mã thật lớn để kẻ giết người có chỗ thể hiện.



    Một học sinh cấp ba ở New York bị cướp tới 5 lần liền, dù không bắt được thủ phạm nhưng cậu vẫn được nhà trường tuyên dương vì giữ được mình không tổn hại gì, có thể là “giỏi bị cướp”, đáng làm tấm gương cho bạn học.

    Vấn đề “bị cướp” quả thật không nhỏ. Bảy, tám năm trước cảnh sát còn đặc biệt công bố một hướng dẫn “cách bị cướp”.

    Ví như đàn ông bị cướp, nếu mặc áo khoác thì nên tự động bỏ tay ra khỏi túi, bảo bọn cướp tự lấy ví, biểu thị mình đã sẵn sàng nôn hết. Còn phụ nữ thì nên tự động lấy hết tư trang tiền bạn trong túi ra nộp, tránh để cướp tự lần mò lột đồ, rồi sinh ý khác, biến cướp thành hiếp. Bản hướng dẫn của cảnh sát còn dặn dò đinh ninh: đừng ngại bỏ ngay tay ra khỏi túi áo khoác, tránh để cướp nghĩ rằng bạn chuẩn bị móc súng mà bồi trước cho bạn một phát đạn. Ngoài ra thái độ lúc bị cướp cũng phải học hỏi, không tỏ ra khúm núm, cũng không cao ngạo. Nếu bạn khúm núm như con cún, tên cướp sẽ “tiện chân” cho bạn một đạp; nếu bạn cao ngạo, thậm chí nói “Đây, cho anh!”, tên cướp sẽ cảm thấy bị coi thường. Bởi vì hắn ăn cướp chứ không phải ăn xin, cũng có lòng tự tôn, nếu không hắn đã đi ăn mày rồi (thu nhập của ăn mày ở New York rất khá!)

    Nói đến đây, chúng ta không thể không khâm phục cảnh sát New York! Lí lẽ củ họ rất đơn giản: bị cướp là chuyện nhỏ, tính mạng mới là chuyện lớn. Nếu là vụ cướp thì họ có thể không phải đi phá án, còn là án mạng thì không thể không đi. Để nhàn thân, và vì sự an toàn của người dân, cảnh sát mới đưa ra bản “hướng dẫn’ kia.

    Hay hơn nữa, đầu năm nay, chính quyền thành phố New York còn nghĩ ra cách cung cấp miễn phí xơ-ranh cho bọn bán lẻ ma túy, phát bao cao su cho tù nhân để tránh lây lan HIV! Có điều, người ta không khỏi không nghĩ, làm thế nào để phát xơ-ranh cho bọn bán lẻ ma túy? Nếu biết rõ chúng bán thì sao không bắt luôn?

    Ngoài ra, hàng chục nghìn (e đến hàng trăm nghìn) lưu học sinh tiểu học ở Mỹ cũng được đãi ngộ đặc biệt. Bởi chính phủ Mỹ quy định, học sinh tiểu học-bất kể cha mẹ các em có nhập cư bất hợp pháp hay không-đều được hưởng nền giáo dục miễn phí. Thậm chí chính phủ còn nghiêm cấm điều tra nhập cư bất hợp pháp ở các trường học, tránh xâm phạm tới quyền được học tập của các em.

    Từ những ví dụ trên, chúng ta có thể nói, đó là những việc “biết không thể vẫn làm”. Không ngăn được thì chính phủ “hợp tác”. Mục đích cuối cùng là: Nhân đạo.

    Với dự trữ ngoại tệ hơn 70 tỷ đô la Mỹ, Đài Loan giờ đã sánh vai với cường quốc năm châu, về mặt này chúng ta cũng không thể thua họ. Một số biểu hiện gần đây của Đài Loan thì nhiều nước theo không kịp. Ví dụ:

    Đoàn biểu tình chưa được phép mà vẫn diễu hành, cảnh sát sẽ dựng hàng rào, tránh cho “người bị kháng nghị” khỏi bị thương, người biểu tình khỏi náo loạn và người qua đường khỏi tai bay vạ gió.

    Rõ ràng nhà xây cao vượt mức quy định, đại khái chính phủ biết là ngăn không được nên “phạt cho tồn tại”, thậm chí còn đưa ra bản “thiết kế mẫu” để những hộ dân xây trái quy định làm theo.

    Cục hành chính nhân sự của Viện Hành chính đã ra quy định ngày nghỉ Tết âm lịch, nhưng đại khái biết có nơi không tuân theo nên bồi thêm một câu: các cơ quan tùy hoàn cảnh mà điều chỉnh.

    Dải phân cách phía trước công ty bách hóa ở đường Trung Hiếu đã trồng cây, dựng hàng rào sắt, rồi cả hàng rào composite để ngăn người vượt qua, vậy mà vẫn nghiễm nhiên chừa một khe nhỏ cho người quen phá luật giao thông có chỗ lách. E rằng sau này chính phủ còn lát cả gạch gốm để tránh cho họ khỏi bẩn quần lúc trời mưa!

    Những chuyện như vậy chẳng khiến người ta vỗ tay mà than rằng: Chính phủ yêu dân đến mức không việc gì là không chiều. Người Mỹ làm việc “biết không thể vẫn làm” chỉ để thực hiện mục đích nhân đạo và bảo vệ tính mạng con người; chính phủ ta còn hơn một mức: bảo vệ sự tùy tiện của người dân.

    Thậm chí gần đây còn nghe kiến nghị, đua xe chặn không nổi, sao không xây hẳn một trường đua thật rộng, cờ bạc ngăn không nổi, sao không mở luôn sòng bạc nhà nước. Vì vậy tôi kiến nghị, đã không ngăn nổi nạn giết người, sao chính phủ không cử người sang Italya khảo sát, về nước xây một đấu trường La Mã thật lớn để kẻ giết người có chỗ thể hiện?

    Ngoài ra, nước ngoài còn xây hẳn tường cho những thanh niên thích thể hiện bản thân vẽ lên, chúng ta sao không làm hẳn những trạm điện thoại, đèn đường, xe taxi giả, chuyên cung cấp cho những kẻ vẽ bẩn phát huy. Như vậy dân được phát huy sở thích, còn chính phủ tạo dựng được hình ảnh văn minh để làm gương cho thế giới!

Chủ đề tương tự

  1. Tại một phiên chợ vùng cao.
    By thuphong in forum Chị Em Tham Khảo
    Trả lời: 4
    Bài cuối: 07-11-2011, 10:51 AM
  2. Trả lời: 0
    Bài cuối: 19-07-2011, 11:03 AM
  3. Lexus ra mắt phiên bản đặc biệt LS460
    By phamlinhtintin in forum Ô tô
    Trả lời: 1
    Bài cuối: 21-06-2011, 12:40 PM
  4. Mây trắng nghìn năm hồn phiêu lãng...
    By Bạch Vân in forum Thơ Trữ Tình
    Trả lời: 21
    Bài cuối: 25-02-2010, 01:36 AM
  5. Bước phiêu bồng – Minh Châu
    By Nguyên Thoại in forum B
    Trả lời: 1
    Bài cuối: 11-06-2009, 10:04 PM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •