Hội chứng phong thủy
Còn nếu vận khí tốt thì có ngăn cũng không được, anh không muốn làm quan, người ta cũng tôn anh làm quan


Không biết vì sao tiền của người Hoa Mỹ đều chảy về Đài Loan, trong khi bất động sản ở NewYork gần 1 năm nay rất “lạnh”. Kỳ thực không phải vì người Hoa không muốn mua nhà ở New York, mà vì họ mãi đắn đo, cân nhắc. Cũng như chọn táo trên sạp, lúc đông người thì mua tranh bán cướp, lúc vắng lại gảy gót từng quả. Tranh thủ giá cả đang hạ, bạn bè tôi đôn đáo khắp nơi tìm nhà, nhưng dù là đã đến xem mười mấy nhà mà vẫn không xong.

Một người bạn kinh doanh địa ốc nói với tôi: “Hiện bán nhà rất khó, bán cho người Hoa càng khó hơn. Họ xem mười mấy ngôi nhà, đã tìm được nhà vừa ý, kiến trúc đẹp, giá cả hợp lý. Đến khi làm hợp đồng, còn thêm một điều kiện: “nếu thầy phong thủy thấy không hợp thì hủy hợp đồng!”

Lúc đầu tôi không tin, cho đến Hội Hoa Xuân gần đây, được tiếp xúc với nhiều bạn bè, tôi mới thấy ảnh hưởng của văn hóa Trung Hoa thật thâm căn cố đế. Nhiều người ở Mỹ đã mấy chục năm, ăn đồ tây; nói tiếng Mỹ; con cái họ học ABC, nửa chữ tượng hình cũng không biết; vợ chồng thôi đặt báo tiếng Trung mà chuyển sang New York Times… Song duy còn một thứ rất “trung quốc”: xem phong thủy.

Bác sĩ của gia đình tôi mới đây mua một căn nhà cả triệu đô. Vậy mà đến nhà tôi, vừa tự khen nhà mình rộng rãi đã lại than thở: “Thực sự tôi thích ngôi nhà đối diện, giá cả cũng vậy, nhưng tôi không mua.”

“Có người đặt cọc trước rồi à?’

Vị bác sĩ cười: “Không phải! Chỉ vì đằng sau nhà có bể bơi. Theo phong thủy thì đằng sau nhà không nên có hồ, nếu không thì sẽ là “bối thủy nhất chiến” (Sựa sông (nước) mà đánh một trận quyết tử), rất nguy hiểm!”

Cách đây không lâu, thầy giáo Trung Văn của con tôi muốn bán nhà, có nhờ tôi tìm khách. Nào ngờ người môi giới bất động sản vừa đến đã nói ngay, bán thì bán được, nhưng e không bán được cho người Hoa vì trước nhà có một khỏang trống quá rộng.

Tôi nói: “Vậy chẳng hợp với phong thủy sao, “tả thanh long, hữu bạch hổ, tiền châu tước, hậu huyền võ”. Mặt tiền không phải là “châu tước” đó sao?”

Anh nhầm rồi! Khỏang trống phía trước quá rộng, cỏ lại mọc cao là điều người Trung Quốc tối kỵ, vì họ sợ “giặc cỏ”!

Mấy ngày sau một người bạn lại kể, bố của ông là dân di cư sang Mỹ đang tìm mua nhà. Ông bố đã tìm được một căn hộ chung cư hướng Nam, không khí thóang mát, giá cả cũng vừa phải. Đang làm hợp đồng, ông bố bỗng nhận thấy cửa chính tòa nhà nhìn thẳng ra con đường lớn, gọi là “nhất tiễn xuyên tâm” (một mũi tên xuyên qua tim), thế là nhất quyết bỏ, hiện lại tìm nhà khắp nơi”

Tôi nói: Thời xưa đi xe ngựa, phanh không dễ nên nếu phía trước có nhà, không kịp vòng thì dễ đâm vào làm chết chủ nhà. Còn đường sá ngày nay rất rộng, xe cộ hiện đại, lại thêm có đèn xanh đèn đỏ thì lo gì? Cứ cho là xe không kịp phanh, thì phòng của cụ cũng ở tầng 10, lẽ nào xe cộ biết trèo cầu thang để đâm vào. Mà nếu nói như vậy, Nhà Trắng cũng không thể ở được, chẳng phải Nhà Trắng trông thẳng ra đường lớn sao?
Ngay cà Tử cấm thành, Phủ Tổng Thống Đài Loan cũng vậy. Chẳng phải đường Tính Nghĩa và đường Nhân Ái đâm thẳng vào Phủ Tổng thống sao?”

“Đó là Phủ Tổng thống và Hòang cung!” Bạn tôi nói với vẻ thần bí: “Cung điện, Phủ Tổng thống, nha môn, sở cảnh sát đều là những nơi vượng khí nên đương nhiên có thể đối mặt với đường cái được! Còn chúng ta là tiểu dân khí nhược, ngay đến cổng chính cũng không được đối diện với cổng nhà khác. Vì thế phải treo gương để ngăn tà khí!”

“Ngăn tà khí?”

“Đúng! Ngăn tà khí từ nhà đối diện!”

Hôm trước tôi đem chuyện của bạn kể với mấy người hàng xóm, nào ngờ họ vỗ tay, nói” “Cực đúng! Mà anh nên biết, không chỉ để ý bên ngòai, mà trong nhà cũng cần cẩn trọng. Phòng ốc không thể không vuông vắn, cửa giả không thể lơ mơ. Mua nhà kiểu thực dân (colonial) càng phải cẩn thận, bởi vào cửa thường trông thấy ngay cầu thang, tức là “phạm xung”, không thể mua được. Hay vừa mở cửa đã thấy lò sưởi cũng không được, vì hỏa khí quá thịnh, tất phải treo một bồn cây bên trên. Nói về hình dáng phòng, tuyệt đối không được mua nhà hình “dao”. Cũng không được ngủ dưới xà nhà…”

“Nhưng phòng hình chữ nhật cũng giống hình cái dao đấy thôi!” Tôi nói. “Còn nữa, giờ đây trần nhà đều trát kín, làm sao biết xà nhà ở đâu?”

“Trèo lên mái mà xem, nếu không thì lấy búa gõ nhẹ lên trần, nghe âm thanh là biết chỗ nào có xà!”

“Nói như anh thì mua nhà rất khó. Nhà kiểu Mỹ rất nhiều xà, phòng nào cũng không vuông vắn, lại vừa bước vào cửa đã thấy cầu thang!” Tôi nói: “Hình như ở Nhà Trắng cũng bước vào cửa là thấy cầu thang!”

“Tôi chẳng nói rồi sao? Mả người ta táng hàm rồng, chúng ta không thể theo được!”

“Nói như vậy, chúng ta không vào Nhà Trắng được, thậm chí không phát tài đều là do phong thủy mồ mả ông cha không tốt?”

“Đúng rồi! Lỗi không phải do ta, mà do âm phần tổ tiên không tốt! Còn nếu vận khí tốt thì có ngăn cũng không được, anh không muốn làm quan, người ta cũng tôn anh lên. Thế mới gọi là “ba đời mới thấy phát”. Muốn cháu chắt anh vào được “Ivy League” thì bây giờ anh phải xem mồ mả trước đi!”

Buổi tối tôi về bảo với con: “Con hãy bắc thang lên tầng áp mái (attic) xem trên giường ngủ nhà ta có xà không?” Rồi quay sang bảo với vợ” “Chúng ta nên nhân giá nhà rẻ đi mua lấy mấy cái. Các bạn hiểu phong thủy của anh nói nên tìm nhà sau cao trước thấp, tốt nhất sau nhà là núi, để nếu bị thổ phỉ tấn công thì còn chạy được lên núi. Đó là kinh nghiệm đương đầu với vô số tai nạn, giặc giã, không thể mơ hồ!”

Ghi chú: Đây chỉ là bài viết vui, nhưng tôi hy vọng nêu lên được một vấn đề: Chỉ có một dân tộc chịu nhiều khổ nạn mới phát triển nên một thuật phong thủy khốn khổ. Bởi người xưa sống trong hòan cảnh thiếu cảm giác an tòan, thậm chí không tự tin vào bản thân, lại thêm trồng trọt chưa chắc đã được gặt hái nên gặp thành công thì không dám cho là nhờ nỗ lực của bản thân. Vì vậy, người xưa đã trút gánh nặng lẽ ra mình phải đảm nhiệm cho phong thủy thần bí, cho số mệnh! Quái lạ là căn bệnh của bao nhiêu thế kỷ trước vẫn kéo dài đến tận hôm nay.

Xin đừng xem nhẹ căn bệnh phong thủy, ảnh hưởng của nó vẫn rất sâu xa!