LẠC VÀO BIỂN XANH



Anh đi mang cả tiếng cười
Để em lại với khoảng trời bơ vơ
Ai người trau chuốt câu thơ
Ai người trông ngóng đón đưa mỗi chiều?

Đâu rồi người được em yêu
Để em chấp chới cánh diều cô đơn
Từ ban mai đến hoàng hôn
Vắng anh... ngày cứ dài hơn bình thường

Để mình em với con đường
Bâng khuâng nhớ những lời thương ngọt ngào
Để vần thơ cũng nôn nao
Tội cho đôi mắt lạc vào... biển xanh

Chiều chiều em lại nhớ anh
Nhớ vòng tay ấm, long lanh mắt cười
Chỉ cần gọi nhỏ...anh ơi!
Là em có cả biển trời thương yêu!