12h đêm, 1 tin nhắn và máy đổ chuông...Giật mình, vì số máy của 1 người rất xưa...rất xưa...Bần thần, băn khoăn nên hay ko nghe, và rồi nó cũng quyết định không nghe...Nghe để làm gì khi mà số phận đã an bài...Hầu như năm nào cũng thế, vào những ngày đặc biệt nó đều nhận đc hoa chuyển đến nhà, dù ko đề tên nhưng nó hiểu, nó biết đó là ai...Năm nay thì ko vì nó biết ng đi xa, ko ở HN, có lẽ thế mà có cuộc gọi này...Tiếp là 1 tin nhắn, lại trách nó vô tình, trách nó hờ hững...Biết sao đc nhỉ.???Hãy để ng xưa quên nó, quên cái kỉ niệm ngày xưa ngày xưa ấy......
Ngày hôm nay nó bần thần, vì ty của nó về quê, nó nhớ lắm, nhớ cái hôn của ty dành cho nó, nó nhớ giọng nói bi ba bi bô, ngọng líu ngọng lô của ty...Nhớ sáng nay nó thay quần áo và cbị cho ty đi mà chút nữa là nó khóc, nó nghe ty của nó dặn dò nó, dặn nó phải ăn uống, nghỉ ngơi, ko đc đi chơi khi ko có ty ở nhà, nhớ mua sách cho ty...rồi khi nào ty về thì phải đưa ty đi đu quay nữa...híc híc, ty của nó đã lớn rồi đấy, biết thương nó nhiều hơn...À khi lên xe taxi ty còn dặn nó là nó phải gọi điện nhá, gọi nhiêu đấy, híc, nào có phải tiếc tiền đt đâu, lần nào ty đi chơi, nó cũng gọi nhiều mà ty có bùn nghe đâu, mải chơi lắm, nó dặn lại ty là mẹ gọi phải nghe đó, và rùi nó hun má phúng phính của ty nó, ôi nhớ nhớ...Đấy, nó bị bỏ rơi rồi đó...