CHUYẾN BẮC DU DANG DỞ
Ký sự bằng hình (tiếp theo)
... Đêm hội ngộ bất ngờ ở ĐỒNG HỚI thật nhiều cảm xúc... khuya lắm rồi, sương xuống lạnh, nhưng không khí bên bàn rượu vẫn thật ấm áp, dù quyến luyến chúng tôi cũng tạm chia tay về KS ngủ để chuẩn bị cho cuộc hành trình tiếp theo.
Sáng chưa rõ mặt người, 4 thằng tôi đã thức giấc
Dòng sông Nhật Lệ lãng đãng sương mai
Tìm tới quán cà phê, anh bạn Quảng Bình đã đến đợi tự lúc nào, cứ như anh không ngủ và chờ chúng tôi để chia tay vậy
Quán cà phê thật đẹp so với một thành phố nhỏ và còn nghèo như Đồng Hới
Tạm biệt Quảng Bình, tạm biệt những người bạn nhiệt tình và hiếu khách, tạm biệt những con người đất Quảng có chất giọng pha chút âm điệu Huế nghe ngọt lịm đến khó quên...
Xe bon bon, nuốt tiếp chặng đường dài, Đèo Ngang đã hiện ra trước mắt, sương mờ giăng khắp, tiếc là không phải lúc xế tà, để được đắm trong cái hồn bài thơ nổi tiếng của Bà Huyện Thanh Quan
Chẳng ai bảo ai, mọi người đều vội vã thu hình
... Và đây dòng sông lịch sử, sông Gianh, nơi chia cắt, đàng trong-đàng ngoài
(còn tiếp...)
Last edited by NHAT NGUYET; 09-12-2009 at 06:25 PM.
Sương giăng dòng Nhật Lệ
Chờ lãng tử đa tình
Đồng Hới ngày lơ đãng
Đợi gót giày phiêu linh...
Không đề
Vừa ra thành phố sông Hồng
Phân vân sao gói lạnh Đông làm quà
Sài gòn vàng nắng đường hoa
Thiếu se se gió ít nhòa nhạt sương
Muốn tìm một chút mây vương
Trong mùa đông lạnh từ phương trời người
Lạnh lùng từng dãi mây trôi
Lỡ tay vụng gói…lạnh rơi ngược về..!
Khuyết danh
Tâm hồn thơ đúng là tâm hồn thơ! Cuộc sống vốn tất bật lo toan con người ta dẫu muốn hay không muốn cũng bị cuốn vào vũng xoáy. Thì một chút thanh thản, một chút ngông nghênh, một thoáng buồn để có chút gì để nhớ để thương. Ngôn ngữ của nhà thơ đôi lúc như trẻ con, nó gây sự ngạc nhiên thích thú:
Phân vân sao gói lạnh Đông làm quà
Lạnh mà gói thì đúng là tài ! Nhưng đây lại là phương pháp hiệu quả khi vận dụng trí tưởng tượng và thủ thuật tài tình của thơ.
Có ai đó từng bảo: Nhân loại giờ ai cũng hơi điên điên. Ngẫm củng đúng! Không điên thì làm sao sống nổi với áp lực của cuộc sống. Nếu có thể thét lên người ta đã thét. Nếu có thể đập cho tan hoang người ta đã đập. Tại sao con mèo kêu meo meo? Chuỗi dây truyền áp lực cứ như ngọn sóng lan mãi lan mãi. Và nếu con người ta không điên chắc đã lên cơn đau tim hay đột quỵ mà chuyển sang thế giới bên kia.
Lỡ tay vụng gói…lạnh rơi ngược về..!
Có một chút gì chua chát, có chút gì mang mác khi đọc câu này! Hình như đời buồn nhiều hơn vui. Dù người ta có đẩy có xô nhưng nó vẫn quay ngược về ký ức.......
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.