Khéo ghẹo tơ lòng kẻ sĩ say
Vần buông tím lịm bút múa hài
Thơ rình ghẹo nguyệt ôm làn gió
Khéo ghẹo tơ lòng kẻ sĩ say
Khéo ghẹo tơ lòng kẻ sĩ say
Vần buông tím lịm bút múa hài
Thơ rình ghẹo nguyệt ôm làn gió
Khéo ghẹo tơ lòng kẻ sĩ say
Bầu thơ, túi rượu, câu ca
Lang thang quậy phá, buông ra tiếng khà
Đúng là thơ lặn hết cả rùi, chỉ còn văn lai láng. Có bao giờ thấy NN viết ..Dài thế này đâu nhỉ. Có biến động....
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Không có anh chiều Hà Nội buồn tênh
Tiếng thở dài lắng sâu vào nỗi nhớ
Con phố xưa giật mình trăn trở
Ta trống nỗi đau trong giấc ngủ đơn côi
Em đã yêu anh một tình yêu quá chật
Có phải làm anh sợ phải không anh?
Anh đã quen với những gì nho nhỏ
Vui chỉ đủ buồn mà nhớ để vừa quên
Ân ái thường tình phiêu lưu vặt vãnh
Như chút dấm chua trong bữa nhạt hàng ngày
Vẫn biết tình yêu là rượu mạnh
Nâng lên môi chưa uống đã lo say
Em vẫn biết thời buổi này là vậy
Sống thì lay lắt mà chết lại tiếc mình
Thôi thì đành tự giết mình trong trò chơi tình ái
Nhưng trò chơi này không có chỗ cho em...
...Just walk beside me and be my friend...
Cảm ơn Song Tử Nữ đã post một bài thơ rất hay.
Để đáp lại anh tặng em bài này nhé!
Mùa thu bé nhỏ
Nguyễn Hoàng Sơn
Anh rời Hà Nội đương thu
Buồn chưa kịp nói giã từ một câu
Cốm Vòng ai giữ được lâu?
Gió trăng Yên Phụ làm sao để dành?
Má hồng đi dưới nắng hanh
Vừa kề bên đấy thoắt thành xa xôi…
Sài Gòn giờ vẫn nắng nôi
Tiếng xe hối hả ngược xuôi ồn ào
Ngày vui phố rộng nhà cao
Đêm mơ lòng lại nao nao nhớ về
Mùa thu bé nhỏ ngoài kia
Bao nhiêu chiếc lá đã lìa ngọn cây?
Sông trong, nét núi thêm gầy
Áo len em mặc nửa ngày gió se…
Anh đi thu chẳng theo đi
Anh buồn thu có nhớ gì đến anh?
Lần khuya trăng sáng vô tình
Đèn chong, sách mở thương mình lẻ loi.
Dạo này Nhật Nguyệt bị sao thế
Chỉ còn văn xuôi thả theo tay
Bắt chước phù sinh thả thơ đại
Chẳng vần chẳng luật, chỉ xuống hàng
Ha...Ha... Mấy bữa nay NN chắc là đang bị ai bắt cóc mất nàng thơ rùi đây!
Đêm rằm mà chẳng thấy Trăng
Vì cơn mưa bụi đang giăng ngoài trời
Ta buồn để mặc thơ rơi
Dấu dòng hư lệ giữa đời ai hay ...???
@ Mưa ngoài trời nên hứng vài hạt vào đây ..."ngẫu hứng " cùng TRĂNG![]()
Ngẫu hứng mùa thu
Có một ngày trong sắc lá thu rơi
Chiếc võng đong đưa bên thềm xưa cũ
Chú mèo lười dường còn đang ngái ngủ
Hé mắt lim dim hóng chuyện chúng mình
Em nghiêng đầu thả mái tóc hương trinh
Bắt anh chải vụng về tay lóng ngóng
Anh giơ tay hái sợi tơ vàng óng
Giắt nắng vàng lên tóc em buông lơi
Mình bên nhau em ước chuyện xa xôi
Chuyện trầu cau, chuyện đàn con dăm đứa
Anh cười khẽ em tham vừa thôi chứ
Chẳng cầu gì anh chỉ ước em thôi
Anh ước sao mãi có em bên đời
Xuân hạ thu đông bốn mùa thay lá
Dẫu đường đời có trăm điều nghiệt ngã
Anh bên em sẽ mãi mãi không rời
Rồi thu qua mình xa cách đôi nơi
Lời ước hẹn cũng bay theo cùng lá
Cỏ xao xác nhớ bàn chân xưa cũ
Chỉ một mùa nay đã quá xa xôi
Em bơ vơ trong những giấc mơ côi
Trong tấp nập nơi phố phường vội vã
Em gắng tìm một góc vườn yên ả
Để huyễn mình cùng những giấc mơ qua
Anh bây giờ đã xa rất xa
Và bên anh có bóng hình người khác
Em vẫn nhớ những ngày xanh thủa trước
Chỉ một mùa như đã cả trăm năm
Tình xưa trao em đâu tiếc tuổi xuân
Chỉ hẫng hụt trong những chiều lẻ bước
Có lẽ nào những lời xưa hẹn ước
Cũng chỉ là ngẫu hứng mùa thu?!
Thu phai June 6, 2009
Last edited by Thu phai; 07-06-2009 at 10:15 AM.
Chờ anh
Chút se buồn khẽ trốn sau khóe mắt
Để lòng người lay lắt mỗi canh khuya
Môi đã khô những mặn nồng ân ái
Tim em giờ trống cả nỗi đơn côi
Anh ra đi bỏ em cùng mộng ước
Nhớ nhung ôi! chẳng thể thốt thành lời
Chỉ còn lại cõi lòng em trống trải
Vẫn hoang đường trông ngóng bước anh qua
Chẳng lẽ nào anh quên đi tất cả
Quên lời thề ướp mật của ngày xưa
Quên cơn mưa chợt về trên phố nhỏ
Cho đôi mình những lặng lẽ bên nhau
Em chẳng biết định đời hay mệnh bạc
Mang tình ta theo cánh vạc bay xa
Có khi nào mỏi cánh vạc ngừng bay
Đậu vai gầy làm ngập nắng hồn em.
Saigon, 07/06/09
chuột con