Hôm nay PL post lại truyện ngắn "Cánh đồng bất tận" của Nguyễn Ngọc Tư vẫn còn nhớ như in cảm xúc của mình khi đọc tập truyện ấy mấy năm về trước...
Những phận người đầy bi kịch trong truyện khiến mình thảng thốt, mỗi nhân vật cứ như từ đời thật bước vào truyện... thật đến lạnh người...
Người đàn bà bị đánh ghen tàn độc, đau nhưng vẫn chấp nhận như là đã biết trước hậu quả. Ẩn sau những đối đáp lẳng lơ của người đàn bà bị đánh ghen vẫn là chút gì đó tình người... Chút gì đó lóang thóang ẩn hiện rồi chìm đi trong cay nghiệt của cuộc đời..
Người vợ nhẹ dạ, nông nổi chạy theo phù du, bỏ rơi những đứa con của mình.
Người cha lạnh lùng trút hận thù bị phụ bạc lên những người phụ nữ lẳng lơ khác.. để rồi đau đớn nhận ra những báo ứng.
Hai đứa trẻ là nạn nhân của cha ấy, mẹ ấy phải sống vạ vật với đầy tàn tích trong tâm hồn.
Truyện dài mà dung lượng vẫn dồn nén vì câu văn ngắn gọn, chuyển cảnh dứt khoát lạnh lùng, bỏ lại phía sau lớp lớp ngữ nghĩa ẩn chứa đầy mùi vị cay đắng.
Cánh đồng bất tận- dẫu đọc thêm lần nữa vẫn thấy lặng người.