(Sưu tầm)
Em sống phiêu diêu trong chính tâm hồn mình.
Sống như mình muốn.
Yêu hết lòng mà không màng tới những miệng lưỡi thế gian, không màng tới lý trí.
Em sống bằng tình cảm, bằng trái tim. Bởi em nghĩ mình chỉ sống một lần, trái tim em chỉ có một, cuộc đời ai cũng chỉ một lần thôi... vậy nên em cứ hành động và suy nghĩ như mình thích, làm những điều cho rằng sẽ hạnh phúc với mình, sẽ mang lại bình yên cho mình. Thế đấy.
Chị bảo em cứ yêu đi, để biết ngọt biết đắng biết cay và mặn mòi nước mắt, cứ bước đi rồi sẽ hiểu... Em từng bảo rằng em muốn yêu người ấy dù không bao giờ em có thể khoác lên mình tấm áo cưới trắng toát, không bao giờ có thể tung cho chị bó hoa ngày cưới... chị rơi nước mắt và rồi em sẽ đau. Nếu em đau thì tìm về đây với chị!
Em đã bước đi, đã yêu, yêu hết mình, nhiệt thành và cũng được yêu nhiều như thế... và vẫn không bao giờ khoác lên mình chiếc áo cưới trắng tinh, không bao giờ có thể tung cho chị bó hoa cưới của em. Em cũng đã đau, đau lắm dù biết người ta yêu em thật lòng, luôn yêu thương em hết lòng và suy nghĩ về em... đó cũng là niềm hạnh phúc của em, chị biết không?
Từ tấm bé, hai chị em mình đã khác nhau, chị cẩn trọng, điềm đạm, dịu dàng và bao dung. Chưa bao giờ em nghĩ rồi một ngày em sẽ thay đổi như chị. Yêu một người, em dịu dàng với người ta, em điềm đạm, từ tốn đón chờ những giây phút có nhau, không rộn rã nhưng chẳng ít nồng nàn... Hình như, từ lúc yêu em thay đổi ít nhiều, đôi khi em thấy chị trong từng hành động, suy nghĩ của em.
Nhưng em không phải chị nên cuối cùng vẫn khác. Em bao dung đấy, nhưng bao dung mãi sẽ thành nhu nhược, em chấp nhận cuộc tình mà biết đến hồi sau nó sẽ kết thúc bằng nỗi đau bằng chia ly, bằng nước mắt mặn chát. Em cũng biết sợ sệt, sợ rồi một ngày người yêu sẽ không còn dành cho em những giây phút hiếm hoi, những thời gian dài nhất có thể, những tâm tư suy nghĩ... em trở nên ích kỷ và hèn nhát.
Ích kỷ với chính mình, em yếu đuối không vượt qua nổi lý trí để rời xa người yêu, trả người yêu về với gia đình, cuộc sống vốn có bởi vì xưa nay em sống bằng tình cảm và trái tim...
Chị thương em lắm, chẳng trách cứ em lấy một lời... chỉ im lặng bên cạnh em. Đôi khi quá mệt mỏi với những dèm pha, em lại về bên chị chỉ để nghe thấy sự im lặng, để không phải nghe tất cả tội lỗi đều do mình. Em có ích kỷ và xấu xa quá không khi chỉ biết vì tình yêu của mình. Nhưng em chưa bao giờ dám tỵ nạnh ghen tuông với gia đình của người ta, chưa bao giờ dám đòi hỏi nhiều hơn những gì người ta dành cho em, bởi người ta đâu chỉ có mỗi riêng em, không bao giờ em dám giữ người ta lại quá lâu cho riêng mình, chưa bao giờ em bảo người ta bỏ tất cả chỉ để yêu em, chưa bao giờ em đòi hỏi và tham lam quá đáng, chưa bao giờ, chưa bao giờ chị biết không... dù em cũng là tình nhân!
Em bao dung quá thành nhu nhược phải không chị? Em nhu nhược với chính mình, với tình yêu của mình, với người ta... Em luẩn quẩn trong đám tơ rối, tìm mãi mà không ra mối tơ để quấn nó lại như vốn có... hay em đã làm cái vốn có thành một đám rối mà chính mình cũng không thoát ra được.
Từ bé em thích loài bướm màu trắng, loài sinh ra từ cái kén với bao nhiêu đám rối trong lòng nó, loài bướm tự do, đôi cánh chỉ có một màu trắng, như tình yêu của em chỉ có một lần, em chỉ sống có một lần.
Rồi em cũng chỉ yêu một lần, sống một đời nhưng em không thất hứa như loài bướm, em đã bảo rằng em yêu và em đã yêu, hết mình, dù thế nào đi nữa thì em vẫn chỉ yêu một người, một lần trong một cuộc sống của em. Đến giờ em vẫn giữ được lời hứa của em, em đã khước từ tàn nhẫn và lạnh lùng tất cả những quan tâm, những tình yêu của kẻ khác đến với mình. Với em tình yêu của người ta đã đủ và cần thiết với em, không cần có những tình yêu khác. Trái tim em chỉ một, và tất cả của em chỉ dành cho một người. Nên em không thể làm những người khác khốn khổ thêm nữa. Như vậy em có quá tàn nhẫn và ích kỷ không chị?
Em sống bằng trái tim, bằng tình yêu, bằng ký ức... em là thế, vốn thế mà... Chị vẫn không giận em, vẫn không mắng em nửa lời, chỉ im lặng và nhìn em bước đi trên con đường của mình, nếu bàn chân em rướm máu chị sẽ im lặng đến bên, nắm lấy và khóc, những giọt nước mắt xóa tan vết thương.. để em lại tiếp tục bước đi, tiếp tục sống cuộc sống của mình như mình đã chấp nhận và mong muốn... Chị à, đến một lúc nào đó em già nua và mệt mỏi liệu em vẫn có thể về bên chị, nằm cạnh chị như xưa được không? Được chị nhé, hứa với em nhé!... Em vẫn cứ yêu, vẫn cứ sống như mình muốn nhé... em không muốn khi em nằm xuống mà chưa làm được như trái tim mình mong muốn và cần thiết!
Em hiểu, em phải trả cái giá rất đắt cho sự lựa chọn cách sống, cho những việc em làm. Em chấp nhận mà, chị biết em rồi đấy. Em là kiểu người con gái có thể thiếu tất cả nhưng không thể thiếu tình yêu, em sống hết mình cho tình yêu của em... thế có bị coi là có tội không hả chị? Cái giá ấy đắt hay rẻ?
Cuối cùng rồi cả cuộc đời này em sẽ chẳng bao giờ được khoác lên mình chiếc áo cưới màu trắng ấy, chẳng thể nhận từ người mình yêu chiếc nhẫn cưới, cũng chẳng thể trao cho chị bó hoa cưới... em sẽ sống trong từng mảnh ký ức vụn vỡ. Em không oán thán, em tự lựa chọn cho mình kết thúc ấy cơ mà, cái kết thúc cuối cùng tốt cho tất cả, cái kết thúc tất yếu... như cái vòng đời không thể đổi khác của loài bướm...
Vậy là em bất hạnh hay hạnh phúc hả chị? Có người bảo rằng đó là bất hạnh cho những tình nhân suốt đời sống vì người mình yêu... nhưng em thấy đó là hạnh phúc, ít nhất đối với em, bởi em có thể sống, có thể yêu như mình mong muốn và khao khát và không cảm thấy phí hoài một lần sống, một cuộc đời của em!
Ấy là hạnh phúc, phải không chị?