Lời nói của O gió thổi bay đi. Thiền quán của cũng tan như bọt nước. Từ ngày cất những chiếc áo nâu và những chiếc nhục bồ đoàn vào một góc nợ nần, O chuyển qua mở trại bia lộ thiên ven con đường vào Lũng Say này, những đêm vắng khách O thường nhìn mây hồng bay, lâu dần thành thói quen, O đâm nghiện loại mây phù hoa này mới hết nước nói. Khách quen ở trại bia thường ngồi ngập vào những buổi chiều chỉ là cán bộ công nhân viên chức và các tay mánh mung buôn bán chung chi, lần đầu tiên O thấy gã nông dân xuất hiện ở đây mà lại uống “lầy”, không biết bao nhiêu là vỏ bia vương vãi quanh bàn, quanh chân. Thoạt đầu, gã uống và nói chuyện trâu bò heo gà, thanh long gạo đậu:
-Hai răng trưởng thành chính giữa mọc bằng, hai răng sữa áp vừa rụng, nó hai năm tuổi. Tôi nói sai tuổi trâu mới là lạ…
…- Thanh long năm nay được giá, cái xứ chết đói đến nơi, bo bo mì lát muôn năm, tự dưng lại được trời cứu đói…
Sau đó, gã tự kể chuyện của mình, rồi gã khóc, rồi gã hát như bị rượu xô rượu đẩy, tẩu hoả nhập ma, sa đà trẻ nhỏ. Gã này uống bia nhiều đến nỗi O nhìn mà say theo. Cũng có thể trí tưởng tượng của O có vấn đề, nhìn gà hoá cuốc còn đỡ, đằng này lại nhìn một nhoè thành ba, O thật sự thấy trên cái bàn ấy có ba người ngồi, O nghe rõ ràng họ nói chuyện với nhau, họ hát với nhau. Thoạt đầu xét mức độ thân mật của họ, O đoán: Ba con người này, I, Ư và Ơ, O đặt tên cho họ như thế cũng vì những lời hát phát ra mang sắc thái dân ca đủ cả ba miền:
- Đẹp như trong mộng ì ì ì ì ì… Í…i… ì…
-Say... Say …Trời đất lăn quay…ứ… ư… O tưởng tượng ra người bên cạnh vừa ngã nghiêng ra bộ ra tịch vừa đưa tay định dìu người có giọng hát i i kéo nhựa ấy thì bị nhét ly rượu vào tay.
-Kể từ biết uống tới giờ, tớ uống đã hơn ba chiếc thuyền lớn… chở đầy rượu…i…i… Say hả? Say này… Này rót… uống nhá… nhá… Trăm phần trăm… Dzô đi! Dzô…í…ì…i… Người tên I dừng lại đột ngột, ly rượu rơi xoảng xuống nền gạch. I cũng rơi người xuống, ngoẹo đầu qua thành ghế rồi lịm nhanh như nhúm than cây sến cây sơn vốn chẳng giữ lửa lại vừa bị hất đúng một thùng nước đầy, chỉ kịp xèo cái đã nguội lạnh, người I bây giờ chưa đến mức như món đông sương nhưng ẹo oặt nhũn nhoẹt một bị thịt chợ chiều. Kẻ vừa chịu đựng cú ép trăm phần trăm, đưa chân trượt trên vỏ chai ngã sượt khỏi bàn lại lồm cồm vịn ghế khom lưng xốc nách bạn nhậu. Người ngồi lầm lì nãy giờ, cứ đưa ly lên là nốc cạn ở ghế bên kia đủng đỉnh nhấc từng chân ra khỏi ghế rồi vừa bước tới nhét vội tà áo của người say vào quần vừa ngước cằm lắc lắc, chợt phồng gân cổ mà lên câu vọng cổ mùi mẫn: Lan ơi… Sao đành cắt đứt dây chuông… Ánh điện đường mới mắc của thị trấn Lũng Say hắt bóng họ đổ dài, mỗi lần họ nghiêng chao sát đất, bóng chợt ngắn lại, tiếng ư ư ơ ơ nhề nhệ trôi theo họ như những đám mây chứa âm thanh, mớ âm thanh chẳng nghĩa lý gì. O bực mình vì người khác uống mà sao mình lại say, rõ ràng O đã mang thật sự đầy đủ các triệu chứng của người say. Tím chi tím tái tím tê (ơ ơ), tím xanh tím mét (ơ), mắt mê tối sầm. Tím gì như thịt da thâm, trận đau hôm trước, tím bầm hôm sau…(ớ…ơ …ơ…). Lúc Ơ bước xiêu vẹo bên đường, O mải nhìn theo, không buồn dọn quán. O hiểu ra: Khi người ta đau, người ta thường hát hò kiểu đó. Con đường của thị trấn Lũng Say về khuya hiu hắt khó tả, chợt O rợn lạnh trong người, vừa thụt lùi vào quán, O vừa rùng mình thấy các đám mây hồng đang chuyển sang tím rịm một góc trời.
&
…Đêm thứ nhất, sau khi bán đất cho hắn, O nằm mơ thấy mình bị róc đi hai mông đít, máu chảy ra lênh láng một mép ruộng, không thấy đau nhưng mất hết sinh lực, tay chân không buồn động cựa, ruồi bu không đuổi nổi.
Đêm thứ hai, O lại nằm mơ thấy một hình hài da bọc xương đang gục gặc di chuyển trên một bãi cỏ gai. Đến gần thấy bộ xương quen quen, giáp mặt hoá ra bộ xương đó chính là mình.
Đêm thứ ba, vừa nhắm mắt là O chìm vào vùng trời đầy mây hồng, O vừa lao theo những đám mây sặc sỡ là là bên trên tầm tay với, chợt O sựng lại vì phát hiện những cơn gió đang xuyên qua người mình, gió lạnh buốt, gió xuyên qua tim, những sợi gân máu treo nối lửng lơ đầy ngay trong cơ thể, O đưa tay rờ rẫm khắp thân mình, chỗ nào O cũng chạm phải những khúc xương, xương cứng đơ, lạnh ngắt như xương của lễ Sang cát, của ngày bốc mộ. Trong đám mây hồng, chợt xuất hiện hàng đàn muỗi khổng lồ, tiếng “vo ve” rền rền góc trời, muỗi núp bóng trong sắc mây hồng, những cặp chân cao khều lòng khòng khua động, chúng đông đến mức làm cho những đám mây như phình ra. Quái vật muỗi! Những con muỗi có cặp mắt kép đe doạ. Xúc tu của chúng rất nhạy với mùi mồ hôi của con người. Vừa thấy một đám đông áo nâu đang cày bừa trên đồng ruộng, đàn muỗi mừng quíu, âm thanh “vo ve” của chúng nghe rộn ràng, nghe xôn xao như kiểu đám người dự tiệc. O cứ trố mắt nhìn, ngỡ có loài muỗi mới chuyên hút mồ hôi người, không phải hút máu truyền bệnh sốt rét như loài A- no- phen. Chúng quần tụ trên đầu những người nông dân như những chiếc máy bay, những chiếc xúc tu nhạy cảm mồ hôi huơ huơ đánh mùi. Bầy muỗi liên tiếp phát ra những tiếng “vo ve” rền trời rền đất. Họ đã dừng tay cày, dừng tay cấy, họ quay đầu nghe bên phải, quay đầu nghe bên trái, họ đứng yên, miệng nở nụ cười thật tươi, khuôn mặt họ rạng ngời, rồi cùng kéo nhau đi về một hướng theo sự điều khiển của tiếng “vo ve” trên bầu trời. Ngay lúc những người nông dân đang vui mừng thì những cái vòi khổng lồ của bầy muỗi căng ra, chúng đồng loạt lao xuống đồng ruộng xanh um, lao xuống những khu vườn trù mật. Thoạt đầu O cứ tưởng những người nông dân đã nghe theo những âm thanh hướng dẫn đúng đắn hấp dẫn nào đó, giờ lại thấy những chiếc vòi muỗi đồng loạt hút, bụng chúng căng phồng lên từng giây một. Những người áo nâu đang vui vẻ đi với nhau như sau một ngày cần lao cực nhọc, chợt chao đảo ngã nghiêng. Có người té sấp. Có người té ngửa. Đất dưới chân họ bời bời vườn ruộng cò bay thẳng cánh chợt thụt dần, thụt dần rồi biến mất, họ chơi vơi rơi, chơi vơi lộn đầu xuống, cứ thế tất cả đều rơi thẳng, những vật rơi cùng phương. Bầy muỗi hút đất càng lúc bụng càng phình to, có con đã lặc lè vẫn còn cố hút. Tiếng “vo ve” vui mừng rền động át cả tiếng kêu rú của những người áo nâu. O cũng nhắm mắt rơi cùng phương với họ. Nỗi sợ hãi làm mồ hôi lạnh tuôn túa giọt giọt hai bên thái dương. Chợt O mở mắt trừng trừng xuống đáy thẳm. O hét lên một tiếng kinh hoàng rồi giật mình tỉnh giấc. Hoá ra chỉ là cơn ác mộng. Bây giờ đang là đêm. O lại đưa tay vỗ muỗi. Bốp. Và bốp. Và… bốp… nữa…, không… thôi.
Chân núi Tà Cú 3/2009