Giọng nói của Naoko đánh động rằng có thể tôi đã lỡ lời điều gì đó.
"Thử nói xem, làm sao cậu có thể nói như vậy được chứ", nàng nói, trân trối nhìn xuống mặt đất dưới chân mình. "Cậu chẳng nói được điều gì mà mình chưa biết". "Thả lỏng người đi, và mọi thứ của cậu sẽ nhẹ nhàng hơn". "Nói thế với mình thì có nghĩa gì? Nếu mình thả lỏng thân xác mình bây giờ, mình sẽ tan rã. Mình đã luôn sống như thế này, và đó là cách sống duy nhất mà mình biết. Nếu mình thả lỏng trong một giây, mình sẽ ko thể tìm được đường về. Mình sẽ tan ra thành từng mảnh, và những mảnh ấy sẽ bị thổi tung đi khắp nơi. Tại sao cậu không thấy đựoc điều đó? Làm sao cậu có thể nói đến chuyện canh chừng cho mình nếu như cậu không thể thấy được điều đó?".
Tôi nín lặng
"Mình hoang mang. Thực sự hoang mang. Và chuyện đó sâu sắc hơn cậu tưởng rất nhiều. Sâu hơn...đen tối hơn...lạnh lẽo hơn. Nhưng cậu hãy nói xem, làm sao mà cậu lại có thể ngủ với mình lần ấy? Làm sao cậu có thể làm một chuyện như vậy được ? Tại sao cậu lại không để cho mình đuợc yên thân một mình?"

Bấy giờ chúng tôi đã đang bước đi trong cái yên ắng đáng sợ của 1 khu rừng thông. Xác những con ve đã chết khô từ dạo cuối hè rải rác khắp trên mặt lối đi, lạo xạo dưới gót giầy. Như thể tìm kiếm một thứ gì mà chúng tôi đã đánh mất, Naoko và tôi tiếp tục chậm rãi bước theo lối mòn.
"Mình xin lỗi," nàng nói, nắm lấy tay tôi và lắc đầu. "Mình ko định hành hạ cậu. Hãy cố đừng để những gì mình nói làm cậu phiền lòng. Mình xin lỗi, thực lòng xin lỗi. Mình chỉ giận dữ với bản thân mình thôi."
"Có lẽ mình chưa thực hiểu cậu". Tôi nói. "Mình không được thông minh lắm đâu. Chuyện gì cũng phải lâu lâu mình mới hiểu ra. Nhưng nếu mình thực sự có thời gian, mình sẽ hiểu cậu bằng được-hơn bất kì ai khác trên thế gian này."

Chúng tôi dừng bước và đứng trong khu vườn yên ắng, lắng nghe. Tôi dùng mũi giầy nghịch những quả thông và xác ve sầu, rồi ngẩng nhìn những mảnh trời qua vòm lá thông. Hai tay đút túi, Naoko đứng đó và suy nghĩ, mắt không nhìn vào đâu cụ thể.
"Hãy nói xem, Toru", nàng lên tiếng. "Cậu có yêu mình không?"
"Cậu biết là mình yêu cậu mà"
"Vậy cậu có thể giúp mình 2 việc không?"
"Xin thưa, quý cô có thể có những ba điều ước kia ạ"

Naoko mỉm cười và lắc đầu. "Không, hai là đủ rồi. Một là cậu hãy biết rằng mình rất biết ơn cậu đã đến tận đây thăm mình. Mình hy vọng là cậu sẽ hiểu là cậu đã làm cho mình hạnh phúc biết bao nhiêu. Mình biết rằng nếu có cái gì có thể cứu được mình, thì chính là niềm hạnh phúc này đây. Có thể mình không biểu lộ được điều đó, nhưng thật là như vậy đấy."

"Mình sẽ đến thăm cậu nữa mà", tôi nói. "Thế còn điều ước thứ hai?"
"Mình muốn cậu luôn luôn nhớ đến mình. Cậu sẽ nhớ rằng mình đã tồn tại, rằng mình đã đứng cạnh cậu ở đây như thế này chứ?"
"Lúc nào cũng vậy", tôi nói. " Mình sẽ luôn luôn nhớ".