Naoko rút bàn tay trái ra khỏi túi áo và nắm chặt lấy tay tôi. "Cậu đừng lo", nàng nói, "Cậu sẽ ổn thôi. Cậu có thể chạy khắp quanh đây lúc nửa đêm mà cũng ko bao giờ ngã xuống cái giếng đó. Cả mình nữa, mính sẽ ko bao giờ ngã cuống giếng chừng nào mình còn ở bên cậu"
"Không bao giờ ư? "
"Không bao giờ !"
"Sao cậu chắc vậy ?"
"Mình biết vậy thôi," nàng nói, siết chặt tay tôi hơn và im lặng bước bên tôi. "Mình biết những chuyện đó. Mình luôn luôn đúng. Nó chẳng liên quan gì đến logic cả, mình chỉ cảm thấy thế thôi. Ví dụ nhé, khi mình thực sự gần gụi cậu thế này, mình không sợ một tí gì hết. Chẳng có gì đen tối hoặc xấu xa có thể cám dỗ được mình"
"Vậy thì đó là giải pháp rồi", tôi nói, "Cậu chỉ cần luôn luôn ở bên cạnh mình như thế này thôi"
" Cậu nói thật đấy chứ?"
" Tất nhiên rồi"
Naoko đứng dừng lại. Tôi cũng vậy. Nàng đặt hai tay lên vai tôi và nhìn vào mắt tôi. Sâu trong hai đồng tử nàng có một chất lỏng đen đặc đang xoáy tròn như một luồng gió xoáy lạ kỳ. Cặp mắt đẹp đẽ của nàng nhìn sâu mãi vào tôi một lúc lâu, rất lâu. Rồi nàng kiễng chân hết cỡ và chạm má nàng vào má tôi. Cử chỉ ấm áp kì diệu ấy khiến con tim tôi ngừng đập trong khoảnh khắc.
"Cảm ơn cậu"
"Không dám", tôi đáp.
"Mình thật hạnh phúc vì cậu đã nói thế. Thật sự hạnh phúc",nàng nói với nụ cười buồn rầu. "Nhưng không thể được"
" Không thể được ư? Tại sao?"
"Chuyện đó sẽ không phải. Nó sẽ khủng khiếp lắm. Nó...."
Naoko bỗng ngậm miêng lại và bắt đầu bước đi. Tôi có thể thấy đủ mọi ý nghĩ đang quay cuồng trong đầu nàng, và thay vì chen vào chúng, tôi chỉ giữ im lặng và sánh bước với nàng.
"Nó sẽ không phải - không phải với cậu, không phải với mình", nàng nói sau một hồi lâu lặng lẽ.
"Không phải thế nào chứ?" tôi thì thầm.
"Cậu không thấy sao? Không thể có chuyện một người cứ canh chừng một người khác mãi mãi và mãi mãi. Mình muốn nói là, giả dụ chúng mình lấy nhau. Cậu sẽ phải đi làm hàng ngày. Ai sẽ canh chừng mình khi cậu đi làm? Liệu mình có thể dính chặt với cậu từng phút từng giây trong suốt cả cuộc đời chúng ta chăng? Bình đẳng gì mà như vậy? Thứ quan hệ gì đây? Chẳng chóng thì chầy cậu sẽ phát ốm vì mình. Cậu sẽ tự hỏi cậu đang làm gì với cuộc đời của cậu, tại sao cậu phải dành hết thời gian để canh chừng người đàn bà này. Mình sẽ không thể chịu được chuyện đó. Nó không thể giải quyết được bất cứ vấn đề nào của mình."
"Nhưng đến lúc ấy những vấn đề của cậu sẽ ko còn nữa cơ mà?", tôi nói, vỗ nhẹ bàn tay vào lưng nàng. "Cuối cùng chúng sẽ kết thúc. Và khi đó, chúng ta sẽ cùng nghĩ đến chuyện tiếp theo. Có khi cậu lại phải giúp mình thì sao. Chúng ta không sống theo nguyên tắc kế toán tài chính. Nếu cậu cần mình, hãy cứ sử dụng mình. Cậu hãy thoải mái đi nào, đừng cảnh giác nữa. Cậu căng thẳng quá nên lúc nào cũng chỉ sợ gặp chuyện tồi tệ. Thả lỏng người đi, và mọi thứ của cậu sẽ nhẹ nhàng hơn."
"Làm sao cậu có thể nói vậy được?". Nàng hỏi với giọng đã cạn kiệt cảm xúc.