Bây giờ, hãy xem hôm đó Naoko đang nói những chuyện gì.
Phải rồi, chuyện "Giếng đồng". Tôi chịu ko thể biết liệu có một cái giếng như thế hay không. Có thể nó là một hình ảnh hoặc một dấu hiệu chỉ tồn tại trong con người Naoko, cũng như những thứ khác mà nàng thường thêu dệt thành sự thật trong tâm trí mình suốt những tháng ngày đen tối ấy. Vậy mà một khi nàng đã tả nó cho tôi nghe, tôi không thể nghĩ đến cảnh trí đồng cỏ ấy mà không có cái giếng. Từ ngày ấy trở đi, hình ảnh của một thứ mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy đã hoà quyện khăng khít với cảnh trí thực của cánh đồng nằm ngay trước mặt tôi. Tôi có thể mô tẳ cái giếng đến từng chi tiết nhỏ. Nó nằm ngay ở nơi đồng cỏ kết thúc và rừng cây bắt đầu - một lổ mở đen ngòm vào lòng đất, đường kính tới 1 thước, cỏ mọc che đầy. Chẳng có gì đánh dấu chu vi của nó-ko hàng rào, ko thành giếng bằng đá (ít nhất là ko có thành xây cao lên khỏi mặt đất). Nó chỉ là một cái lổ, một cái miệng rộng ngoác. Những phiến đá quanh miệng giếng đã bị thời gian bào mòn, ngả một màu trắng nhem nhuốc lạ lùng. Chúng nứt nẻ, vỡ nát, và một con thằn lằn nhỏ xanh lét vừa trườn vào một kẽ nứt sâu hoắm. Ta có thể nghiêng người bên mép giếng và nhìn xuống để chẳng thấy gì hết. Điều duy nhất tôi biết về cái giếng là nó sâu khủng khiếp. Nó sâu đến độ không thể đo được, và đầy chặt bóng tối, như thể toàn bộ bóng tối của thế giới đã được nấu chảy và lèn vào đó đến tận cùng đậm đặc của chúng.

" Nó sâu lắm, thực vậy" Naoko nói, cẩn thận lựa từng lời. Đôi khi nàng nói kiểu đó, chậm hẳn lại để tìm từng lời chính xác mình cần. "Nhưng ko ai biết nó ở đâu" nàng nói tiếp. "Mình chỉ biết chắc một điều là nó ở đâu đó quanh đây."
Hai tay đút sâu trong túi áo chẽn bằng vải tuýt, nàng mỉm cười với tôi như có ý nói "thật đấy !"
"Nếu vậy thì nguy hiểm vô cùng, "tôi nói. "1 cái giếng sâu, nhưng không ai biết nó ở đâu. Ta có thể ngã vào nó và thế là hết đời"
"Hết đời. Aaaaaaaaaaaa! tũm 1 cái. Hết chuyện!"
"Chuyện ấy chắc phải xảy ra rồi "
"Đúng thế, lâu lâu lại có một lần "Có thể hai hoạc ba năm một lần. Tự nhiên có người biến mất, và không thể tìm thấy ông ta. Và lúc ấy mọi người ở quanh đây lại bảo "Ồ, ông ấy ngã xuống giếng đồng rồi "
"Chết như thế thật chẳng ra sao cả", tôi nói.
"Đúng vậy, chết như thế thật khủng khiếp", Naoko nói, tay phủi 1 đám hạt cỏ vương trên áo. "Tốt nhất là mình gẫy cổ luôn, nhưng có thể mình lại chỉ gẫy chân và không xoay xở gì được. Mình kêu đến rách phổi nhưng không ai nghe thấy, và không thể hy vọng sẽ có ai tìm thấy mình, rồi bọn nhện và rết sẽ bò lên khắp người mình, rồi thì tối mò và ướt lạnh, và mãi tít trên đầu là cái chấm sáng tí ti như một mảnh trăng mùa đông. Mình chết trong đó, ở ngay đâu đây, dần dà tí một, chỉ có một mình"
"Khiếp, chỉ nghĩ đến chuyện ấy thôi mình đã nổi da gà rồi", tôi nói. "Phải có ai đó tìm ra được cái của đó và xây một bức tường chung quanh nó."
"Nhưng ko ai có thể tìm được nó. Tốt nhất là cậu đừng rời khỏi lối mòn"
"Yên trí, mình ko làm thế đâu "