Bài 1 đến 10/786

Chủ đề: Buồn thì viết

Hybrid View

  1. #1
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    1.702
    Thanks
    1.284
    Thanked 650 Times in 114 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của Độc hành Xem bài viết
    Bài thơ của 1100i tuyệt lắm. Lúc nào có duyên gặp, 1100i cho xin chữ ký để kỷ niệm nhé.
    Phần nhận xét của 1100i về cái máy ảnh cũng hay.
    Ôi, anh! Xưa sương choàng vai liễu giờ anh choàng vai em. Tính em nhí nhảnh như con gái mới lớn nhưng trước lời động viên nghiêm túc của anh, em thực lòng cảm ơn ạ.
    Em định tâm sự dài dài nhưng đây là đất nhà chị Bou (mà đất càng ngày càng có giá), hơn nữa những gì định nói thì anh chị em, bạn bè NR thán phục anh nói cả rồi nên em xin dừng tay gõ phím. Sự kính trọng cho phép e để trong lòng.

    Một lần nữa cảm ơn anh và chúc anh sức khoẻ ạ.

  2. Có 8 thành viên cám ơn bài của 1100i:

    Độc hành (16-09-2012),Boulevard (15-09-2012),get_out_cs (16-09-2012),kehotro (15-09-2012),Lão K (18-09-2012),loyal (24-09-2012),NHAT NGUYET (15-09-2012),Triplec (15-09-2012)

  3. #2
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của hahaha Xem bài viết
    Cháu mau nhớn thật!
    Hì, cháu mau nhớn... thì mẹ Bou lại mau già bác ạ. Bác Hahaha lại về diễn đàn chơi rùi. Mong đọc những chia sẻ, những vần thơ rất đời của bác !

    Trích dẫn Trích dẫn của kehotro Xem bài viết
    KHT cũng đang dùng con G10. Tính ra thì cũng như G12 chỉ thua khoản xoay lật màn hình. Dòng máy này chụp nét nhưng phải cái canh chụp nhanh và chụp liên tục lại hơi bị chờ! Lấy xa thì chỉ là zoom điện tử chứ không phải zoom thật. Tuy nhiên, hình vẫn đẹp và không bị vỡ. Nhìn chung thì nó phù hợp cho nhu cầu sử dụng kiểu như Bou và KHT. Thế thì cũng hài lòng rồi.
    Anh Kẻ hỗ trợ ơi, thế nếu chụp xa mà zoom điện tử thì liệu ảnh có đăng báo được không anh? Vì khi em mua máy, thợ hướng dẫn bảo không nên chụp Zoom điện tử vì sẽ bị vỡ ảnh. Mà đôi khi cánh nhà báo bọn em đâu có được tới gần đối tượng chụp ạ? Chức năng chụp liên tục 3 lần của máy G12 liệu có đảm bảo chất lượng ảnh hay nên chụp từng cái 1 thôi ạ?

    Trích dẫn Trích dẫn của Độc hành Xem bài viết
    Bài thơ của 1100i tuyệt lắm. Lúc nào có duyên gặp, 1100i cho xin chữ ký để kỷ niệm nhé.
    Phần nhận xét của 1100i về cái máy ảnh cũng hay.
    Bou tính giá NR cái máy ảnh mới mua cho 1100i đi Bou ạ ! Xem ảnh của Bou đưa lên thì máy chụp đẹp đấy. Vào tay pro nữa thì chắc là ảnh sẽ hết chê.
    Akk... Anh Độc hành chơi Bou nhé... Bou mua xong rùi mới mang hàng độc ra dụ khị... Tệ quá thui. Nhưng thui, em hài lòng với G12 rồi sau những lời phân tích mổ xẻ của mọi người. Thật sự là bài thơ của đ/c 1100i hay thật cơ. Thơ hay, tình cảm, đôi khi lại quá dí dủm như "con gái mới lớn"... chà 1 người bạn rất chi là hấp dẫn của NR đây mà...1100i đất bây giờ rẻ cực, không có đắt, riêng đất ở topic này thì Bou cho không miễn phí, thậm chí còn tặng thêm những nụ cười tán thưởng đới!
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  4. Có 7 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    1100i (16-09-2012),Độc hành (16-09-2012),get_out_cs (16-09-2012),kehotro (16-09-2012),Lão K (18-09-2012),loyal (24-09-2012),NHAT NGUYET (16-09-2012)

  5. #3
    Silver Member PhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    335
    Thanks
    1.069
    Thanked 1.703 Times in 326 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của 1100i Xem bài viết
    Ôi, anh! Xưa sương choàng vai liễu giờ anh choàng vai em. Tính em nhí nhảnh như con gái mới lớn nhưng trước lời động viên nghiêm túc của anh, em thực lòng cảm ơn ạ.
    Em định tâm sự dài dài nhưng đây là đất nhà chị Bou (mà đất càng ngày càng có giá), hơn nữa những gì định nói thì anh chị em, bạn bè NR thán phục anh nói cả rồi nên em xin dừng tay gõ phím. Sự kính trọng cho phép e để trong lòng.

    Một lần nữa cảm ơn anh và chúc anh sức khoẻ ạ.
    "...Sương choàng vai liễu..." từ thuở M... mà đến giờ 1100i vẫn nhớ, và nhớ đúng người dù chẳng còn nick cũ thì bộ nhớ của 1100i thật đáng nể, chẳng kém tài làm thơ. Thơ của 1100i kể cả những bài trêu đùa vẫn hay lắm. Riêng mình thì chẳng được như 1100i nghĩ đâu, chỉ là hạt cát. Làm gì cũng phải ngó trước trông sau. Trên diễn đàn, nhìn xung quanh, cái gì cũng đáng để mình học hỏi cả.
    Rất cảm ơn lời chúc của 1100i. Mình cũng chúc bạn như thế nhé.

    (@ 1100i đừng lo, đất đai bây giờ vắng khách lắm. Anh em mình tới đây nhiều có khi còn được Bou mời đi ăn buffet nữa kia.)


    Trích dẫn Trích dẫn của Boulevard Xem bài viết

    Akk... Anh Độc hành chơi Bou nhé... Bou mua xong rùi mới mang hàng độc ra dụ khị... Tệ quá thui. .....
    HaHa. Anh chỉ muốn xem dung nhan của Bou lúc thất vọng nó như thế nào thôi mà. Lần này không được thì anh chờ cơ hội lần sau vậy.

  6. Có 6 thành viên cám ơn bài của Độc hành:

    1100i (16-09-2012),Boulevard (16-09-2012),get_out_cs (16-09-2012),kehotro (16-09-2012),Lão K (18-09-2012),loyal (24-09-2012)

  7. #4
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Vậy là đã sang một tháng mới. 1 tháng qua với bao nhiêu nỗi lo buồn, trăn trở, mới hôm qua thôi trải qua 1 ngày cực kỳ mệt mỏi vì ho như cuốc... Hết con ốm rồi mẹ ốm... Buổi sáng thức dậy với 1 lời chúc thật tốt đẹp và con gái nói mẹ ơi giọng con không bị khản nữa rồi... Cái đầu đau nhức nhưng nó vẫn cố ngồi dậy để nấu mì cho con gái đi học thêm văn buổi sáng... Từ ngày nhận lệnh đi công tác, nó luôn có cảm giác có lỗi với con vì cái tội mẹ để con ở nhà cả tuần lễ liền, thế nên mọi việc ăn chơi đều dừng lại. Thứ 6 mấy cô em đồng nghiệp rủ đi ăn trưa rồi, nghĩ thế nào lại không đi khiến các em la làng mắng mỏ... Đơn giản là vì còn cái đầu cá hồi rất to và cả 1 kg tôm tươi để trong tủ lạnh cần về để tác chiến. Hôm nay, Câu lạc bộ của nó đi Khoanh Xanh chơi, thành phần phải lựa chọn mới được đi vì Hội cho đi ăn chơi nhẩy múa và về có cả phong bì bồi dưỡng các nhà báo để úy lạo vụ viết bài... Nó thì đã viết tới 2 bài cho cái vụ này rùi... nhưng nó không đi, đơn giản vì nó muốn giành thời gian trước khi đi ở bên con gái nhiều hơn. Hết bạn này tới bạn kia gọi, rốt cuộc thì tối muộn hôm qua ông bạn chủ nhiệm CLB gọi nó nói rằng nếu em không đi thì mọi người buồn lắm, em không đi nó cứ thế nào ấy, anh cũng thấy thiếu thiếu và khó chịu lắm... Hay là anh không đi ở nhà đón con thay em, để em đi nhé? Nó biết nó không đi mọi người sẽ mất vui vì đơn giản nó là đầu mối của các nhà báo trong các cuộc tụ tập. Nhưng ngày hôm nay đây, nó thật sự muốn nghỉ ngơi, hoãn binh các cuộc gặp gỡ, chơi bời... Đơn giản phải làm lại người khỏe khoắn, minh mẫn đã. Và đơn giản là được ở bên con gái - "của quý" lớn nhất của nó nhiều hơn, bù cho những ngày con gái sẽ thiếu vắng mẹ và phải tự lo lắng cho bản thân mình không có ai bên cạnh.
    Nó cảm ơn ông trời đã cho nó 1 cô con gái bản lĩnh đáng yêu và biết suy nghĩ như con gái. Con gái nói : "Mẹ ơi, mẹ không cảm thấy lo lắng sao khi để con một mình ở nhà như vậy?" . Câu hỏi đó xoáy vào nỗi đau của lòng nó - một người mẹ đơn thân.... Nó chỉ nói rằng: "Cơm nước thì đã có hàng cơm 123 rồi. Tối ngủ thì có cô bạn con sang cùng rồi. Đi học thêm buổi tối thì có bạn mẹ đưa con đi rồi. Con gái mẹ bản lĩnh lắm cơ mà... Sang đó mẹ sẽ lắp sim điện thoại và gọi về cho con liên tục...". Con gái dặn mẹ sang đó mẹ nhớ mua giầy, quần bò mẹ nhé... hi, size của con gái giờ gần bằng size của mẹ, nên cái gì mẹ thử vào hơi chật thì là con vừa...

    1 ngày mới của 1 tháng mới. Hi vọng 1 tháng bận rộn này sẽ mang lại cho nó những niềm vui... Tối nay, nó và anh sẽ lại đi lễ ở Phủ Tây Hồ, nó thích lễ ở Phủ đơn giản vì khung cảnh thật đẹp, thật thoáng đáng, nó cảm thấy thật thư thái, bỏ rơi sau lưng là những bộn bề lo lắng... Em thích những gì quen thuộc, thích những cảm giác bình yên và cũng không thích cả sự thay đổi nữa... Điện thoại, máy tính, máy ảnh... có thể thay liên tục, nhưng người... ôi xời khó quá cơ. Hãy cho em cái cảm giác bình yên đó mãi nhé. Sự lay động, sự giận dữ, sự khao khát... có thể sẽ phá đi tất cả ... Mọi cái hãy để nó tới tự nhiên như hơi thở vậy. Điều quan trọng nhất bây giờ là cố gắng vượt lên bệnh tật, khỏe khoắn để chiến đấu với cuộc đời. Hôm nay, năm nay nhịn đi chơi một chút, năm sau sẽ khác ấy mừ...

    Trưa nay làm món nem, tần ngần nhớ tới mỗi lần làm bún nem lại kèm theo món canh riêu cua chua... vì có ông ngoại thích ăn món đó. Giờ chỉ còn 2 mẹ con nên chỉ làm độc món. Con gái chẳng thích ăn nem ngoài làm mà chỉ khoái mẹ làm, thế nên lại phải gác thời gian để phục vụ 1 thực khách. hihi
    Last edited by Boulevard; 16-09-2012 at 03:06 PM.
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  8. Có 7 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    1100i (16-09-2012),Độc hành (18-09-2012),chicken (18-09-2012),get_out_cs (16-09-2012),Lão K (18-09-2012),loyal (16-09-2012),Triplec (16-09-2012)

  9. #5
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Buổi sáng chuẩn bị làm đồ ăn thì cô bạn gọi điện thoại: "tao và H tới nhà mày nhé, lâu rồi bọn mình không tâm sự!". Ừ, vậy là làm thêm cho 2 bạn cùng ăn. 12g cô bạn thứ nhất tới, 13g cô bạn thứ 2 mới lò dò tới khi cả nhà đã ăn xong, bạn lặng lẽ ăn một mình... Trước khi cô bạn thứ 2 tới nó nghe cô bạn thứ nhất chia sẻ một loạt những vấn đề bức xúc từ câu chuyện của cô bạn thứ 2. 17 năm lấy nhau cô bạn là người kiếm tiền, nuôi gia đình, chi trả mọi sinh hoạt và mọi đồ đạc, thậm chí cả mua nhà... còn người chồng của cô thì không hề đóng góp lấy 1 cắc. Ấy vậy mà mỗi khi cô khuân cái món đồ gì về lập tức bị chồng chê, chồng dìm... Con gái lớn hư hỏng, cô bất lực bó tay... Cho tới lúc cô bạn thứ hai tới thì nó đã nắm hết được những bức xúc của cô rồi. Cô không nói nhiều nữa chỉ bảo: "Tao nghĩ tao sẽ bỏ chồng nhưng tao chỉ sợ con tao đã hư, giờ bố mẹ bỏ nhau, một mình tao kham không xuể...". Bạn nghĩ rất nhiều, nghĩ sẽ làm 1 bản cáo trạng để kể tội với chồng, nghĩ sẽ có 1 cuộc đối thoại tay bo với chồng... nhưng tất cả đều chỉ là nghĩ bởi lẽ cô không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.
    Nó và cô bạn thứ nhât vẽ ra những phương án : "Đã là chồng vợ thì phải cùng nhau lo lắng. Chồng phải cùng chia phần trách nhiệm về tiền bạc cũng như công việc gia đình giúp vợ", bạn bảo: "Nhưng ông ấy bảo chẳng có tiền. Tao sợ tao nói vậy thì chồng sẽ tự ái...". Trời, không có tiền thì phải có trách nhiệm lo lắng cho vợ cho con chứ. Bạn bảo rằng mỗi lần đi đâu muốn "tiện thể" nhờ chồng rẽ vào nhà người này, làm việc này, hay nhà người kia làm việc kia thì nhất định chồng không bao giờ chịu. Chỉ có một nơi đến là đến, về nhà rồi bạn thích đi đâu là việc của bạn... 1 nách 2 đứa con gái, gái lớn thì hư hỏng khó bảo, gái bé thì nhèo nhẽo, ăn cháo cũng phải đút... Bạn lúc nào cũng nháo nhào tới độ... không có được cả một buổi trò chuyện thực sự để tìm ra một phương án để giải quyết với chồng.
    Sự nguội lạnh trong tình cảm, sự vô trách nhiệm với vợ con, và còn buồn hơn khi đi chơi với đám bạn đại học, chồng bạn nói bô bô với đám bạn: "Mình có vợ học cùng cho nên có muốn ôm ai cũng không được!!!". Ngán và chán.

    Cùng là tuổi con trâu vậy sao tính cách mỗi người trong nhóm bạn nó thật là khác. Nó giống cô bạn thứ nhất, có gì bức xúc, khó chịu là phải giải tỏa, phải nói cho tới tận cùng vấn đề... Đằng này cô bạn thứ 2 thì lại khác, nghĩ ra bao nhiêu phương án để đấu tranh với chồng nhưng rốt cuộc thì về nhà lại vẫn phải đóng vai trò một bà ô sin thực sự, chỉ biết chúi đầu vào cơm nước, lo lắng cho con cái và còn làm luôn cả việc kiếm tiền nuôi cả chồng và các con... Bạn bức xúc quá mà không giải tỏa được. Nó bảo: "Nếu mày không nói, sẽ có ngày tao và H sẽ lên thăm mày ở Trâu Quỳ mất..."
    Lấy chồng bao nhiêu năm như bạn, chứng kiến cảnh bạn khổ sở vì một người chồng lười nhác, vô trách nhiệm... Nó bàn với bạn tạm xa chồng vài tháng thì bạn bảo nếu mà như thế thì lão càng sướng, lão lập tức đi ra khỏi nhà ngay với bồ, nhậu với bạn bè... Lão chỉ mong mẹ con tao khuất mắt mà thôi... Kể ra có một người chồng như bạn thì coi như là không có mất rồi còn gì... Nó không có chồng nhưng như vậy có lẽ còn khỏe hơn,để không phải chứng kiến cái cảnh trái ngang, trớ trêu từ người chồng của mình mang lại. Cô bạn thứ nhất nói vợ chồng phải coi nhau như "đối tác kinh tế" và như "bạn", đối tác kinh tế là cả hai cùng phải có trách nhiệm chung vốn vào gia đình và các con, coi nhau như bạn để có thể nói và chia sẻ với nhau như những người bạn.... Nó rất đồng tình với quan điểm của cô bạn thứ nhất, và nó hiểu vì sao bạn thành công trong lĩnh vực "dạy chồng"...
    Nó và cô bạn thứ nhất chỉ nghe câu chuyện của cô bạn thứ 2 thôi đã cảm thấy bức xúc lắm rồi, vậy mà rồi chỉ biết thương bạn bởi bạn vốn là một người đàn bà quá hiền, quá nhẫn nhục... Chính sự hiền quá, nhẫn nhục quá đã khiến chồng bạn trở thành một con người như vậy. "Mày hãy thử làm một trận thay đổi đi, hãy đóng một vai khác đi, mỗi người phải tự đóng một vai diễn trong cuộc đời để thay đổi mình, thay đổi quan niệm của chồng đi'... Bạn chỉ im lặng về trước. Chẳng biết có chuyện gì mà bạn vội vã về trước... Thế rồi khi viết những dòng này bạn lại gọi điện thoại hỏi cô bạn thứ nhất còn ở lại không để bạn quay lại "buôn tiếp"... Quả là bi kịch khi mà về nhà, bạn lầm lũi chẳng biết nói chuyện gì với chồng, chỉ biết hì hụi nấu cơm, mời chồng xuống ăn, rồi quần áo chồng thay ra thì giặt giữ, là phóng cho chồng... Chồng bạn thì nhậu triền miên, có những tối về chỉ kịp nằm lăn ra giường ngủ trên người còn nguyên áo quần, giầy... Bạn lại hì hụi tháo giầy, rửa chân cho chồng, thay quần áo...

    Nó nghe những chia sẻ từ bạn, nó cảm thấy vô cùng bức xúc... Đàn ông là như vậy đấy. Cuộc sống của bạn quả là địa ngục, bạn đâu có được những buổi tối thảnh thơi bên bạn bè cà phê, cà pháo... Ngay cả việc mong chờ được chồng quan tâm, luyến ái cũng không có... Cuộc sống nặng nề như vậy sao? Dẫu sao nó thấy nó còn may mắn, đơn giản vì giờ nó không phải lo nhiều việc gia đình như bạn nữa, đơn giản vì nó không phải hàng ngày đối diện với một "của nợ" chứ không phải là "chồng" trước mặt như bạn... Đơn giản vì nó đã đẩy lùi được hình bóng người đàn ông không đáng là chồng bước ra khỏi cuộc đời của nó rồi... Giờ có thanh thản không khi mà cuộc sống nhẹ nhàng, thích ăn, thích ngủ, thích đi chơi, thích cà phê... là ok một phát lên đường, không phải nghĩ... Sự tự do đôi khi cũng khiến con người ta buồn, nhưng nếu như có chồng mà không có được sự cảm thông, sự chia sẻ, sự yêu thương... thì có cũng như không...

    Hi, mùng 1 đầu tháng có 2 con trâu vàng Quý sửu như nó xông nhà... Vui buồn lẫn lộn... Nhưng trong cái buồn của bạn, nó cũng không khỏi bức xúc... Vì sao thế nhỉ? SAo các cặp vợ chồng không thể cùng nhau nói lên những tiếng nói từ đáy lòng mình để tìm được một sự cảm thông. Tại sao vợ chồng sống với nhau lại không thể chia sẻ với nhau như những người bạn ? Ôi cuộc sống thật là nhiều chiều... KHông biết 20 năm nữa, nó và các bạn của nó có còn những bức xúc như vậy không?
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  10. #6
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc



    Có chồng mà như không...

    Buổi sáng chuẩn bị làm đồ ăn thì cô bạn gọi điện thoại: "Tao và H tới nhà mày nhé, lâu rồi bọn mình không tâm sự!". Ừ, vậy là làm thêm cho 2 bạn cùng ăn. 12g cô bạn thứ nhất tới, 13g cô bạn thứ 2 mới lò dò tới khi cả nhà đã ăn xong, bạn nói phải cho con ăn cháo, tắm cho con, rồi cho lên giường ngủ, lúc đó mới ra đường được. bạn lặng lẽ ăn một mình... Trước khi cô bạn thứ 2 tới nó nghe cô bạn thứ nhất chia sẻ một loạt những vấn đề bức xúc từ câu chuyện của cô bạn thứ 2. 17 năm lấy nhau cô bạn là người kiếm tiền, nuôi gia đình, chi trả mọi sinh hoạt và mọi đồ đạc, thậm chí cả mua nhà... còn người chồng của cô thì không hề đóng góp lấy 1 cắc. Ấy vậy mà mỗi khi cô khuân cái món đồ gì về lập tức bị chồng chê, chồng dìm... Con gái lớn hư hỏng, cô bất lực bó tay... Cho tới lúc cô bạn thứ hai tới thì nó đã nắm hết được những bức xúc của cô rồi. Cô không nói nhiều nữa chỉ bảo: "Tao nghĩ tao sẽ bỏ chồng nhưng tao chỉ sợ con tao đã hư, giờ bố mẹ bỏ nhau, một mình tao kham không xuể...". Bạn nghĩ rất nhiều, nghĩ sẽ làm 1 bản cáo trạng để kể tội với chồng, nghĩ sẽ có 1 cuộc đối thoại tay bo với chồng... nhưng tất cả đều chỉ là nghĩ bởi lẽ cô không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.

    Nó và cô bạn thứ nhât vẽ ra những phương án : "Đã là chồng vợ thì phải cùng nhau lo lắng. Chồng phải cùng chia phần trách nhiệm về tiền bạc cũng như công việc gia đình giúp vợ", bạn bảo: "Nhưng ông ấy bảo chẳng có tiền. Tao sợ tao nói vậy thì chồng sẽ tự ái...". Trời, không có tiền thì phải có trách nhiệm lo lắng cho vợ cho con chứ. Đằng này bạn chồng cũng lên tói chức phó giám đốc một nhà xuất bản chứ kém gì đâu. Bạn bảo rằng mỗi lần đi đâu muốn "tiện thể" nhờ chồng rẽ vào nhà người này, làm việc này, hay nhà người kia làm việc kia thì nhất định chồng không bao giờ chịu. Chỉ có một nơi đến là đến, về nhà rồi bạn thích đi đâu là việc của bạn... 1 nách 2 đứa con gái, gái lớn thì hư hỏng khó bảo, gái bé thì nhèo nhẽo, ăn cháo cũng phải đút... Bạn lúc nào cũng nháo nhào tới độ... không có được cả một buổi trò chuyện thực sự để tìm ra một phương án để giải quyết với chồng.

    Sự nguội lạnh trong tình cảm, sự vô trách nhiệm với vợ con, và còn buồn hơn khi đi chơi với đám bạn đại học, chồng bạn nói bô bô với đám bạn: "Mình có vợ học cùng cho nên có muốn ôm ai cũng không được!!!". Ngán và chán.

    Cùng là tuổi con trâu vậy sao tính cách mỗi người trong nhóm bạn nó thật là khác. Nó giống cô bạn thứ nhất, có gì bức xúc, khó chịu là phải giải tỏa, phải nói cho tới tận cùng vấn đề... Đằng này cô bạn thứ 2 thì lại khác, nghĩ ra bao nhiêu phương án để đấu tranh với chồng nhưng rốt cuộc thì về nhà lại vẫn phải đóng vai trò một bà ô sin thực sự, chỉ biết chúi đầu vào cơm nước, lo lắng cho con cái và còn làm luôn cả việc kiếm tiền nuôi cả chồng và các con... Bạn bức xúc quá mà không giải tỏa được. Nó bảo: "Nếu mày không nói, sẽ có ngày tao và H sẽ lên thăm mày ở Trâu Quỳ mất..."

    Lấy chồng bao nhiêu năm như bạn, chứng kiến cảnh bạn khổ sở vì một người chồng lười nhác, vô trách nhiệm... Nó bàn với bạn tạm xa chồng vài tháng thì bạn bảo nếu mà như thế thì lão càng sướng, lão lập tức đi ra khỏi nhà ngay với bồ, nhậu với bạn bè... Lão chỉ mong mẹ con tao khuất mắt mà thôi... Kể ra có một người chồng như bạn thì coi như là không có mất rồi còn gì... Nó không có chồng nhưng như vậy có lẽ còn khỏe hơn,để không phải chứng kiến cái cảnh trái ngang, trớ trêu từ người chồng của mình mang lại. Cô bạn thứ nhất nói vợ chồng phải coi nhau như "đối tác kinh tế" và như "bạn", đối tác kinh tế là cả hai cùng phải có trách nhiệm chung vốn vào gia đình và các con, coi nhau như bạn để có thể nói và chia sẻ với nhau như những người bạn.... Nó rất đồng tình với quan điểm của cô bạn thứ nhất, và nó hiểu vì sao bạn thành công trong lĩnh vực "dạy chồng"...

    Nó và cô bạn thứ nhất chỉ nghe câu chuyện của cô bạn thứ 2 thôi đã cảm thấy bức xúc lắm rồi, vậy mà rồi chỉ biết thương bạn bởi bạn vốn là một người đàn bà quá hiền, quá nhẫn nhục... Chính sự hiền quá, nhẫn nhục quá đã khiến chồng bạn trở thành một con người như vậy. "Mày hãy thử làm một trận thay đổi đi, hãy đóng một vai khác đi, mỗi người phải tự đóng một vai diễn trong cuộc đời để thay đổi mình, thay đổi quan niệm của chồng đi'... Bạn chỉ im lặng về trước. Chẳng biết có chuyện gì mà bạn vội vã về trước... Thế rồi khi viết những dòng này bạn lại gọi điện thoại hỏi cô bạn thứ nhất còn ở lại không để bạn quay lại "buôn tiếp"... Quả là bi kịch khi mà về nhà, bạn lầm lũi chẳng biết nói chuyện gì với chồng, chỉ biết hì hụi nấu cơm, mời chồng xuống ăn, rồi quần áo chồng thay ra thì giặt giữ, là phóng cho chồng... Chồng bạn thì nhậu triền miên, có những tối về chỉ kịp nằm lăn ra giường ngủ trên người còn nguyên áo quần, giầy... Bạn lại hì hụi tháo giầy, rửa chân cho chồng, thay quần áo...

    Nó nghe những chia sẻ từ bạn, nó cảm thấy vô cùng bức xúc... Đàn ông là như vậy đấy. Cuộc sống của bạn quả là địa ngục, bạn đâu có được những buổi tối thảnh thơi bên bạn bè cà phê, cà pháo... Ngay cả việc mong chờ được chồng quan tâm, luyến ái cũng không có...Bỏ vợ thì anh ta không chịu bỏ đơn giản vì sợ mất uy tín... Cuộc sống nặng nề như vậy sao? Dẫu sao nó thấy nó còn may mắn, đơn giản vì giờ nó không phải lo nhiều việc gia đình như bạn nữa, đơn giản vì nó không phải hàng ngày đối diện với một "của nợ" chứ không phải là "chồng" trước mặt như bạn... Đơn giản vì nó đã đẩy lùi được hình bóng người đàn ông không đáng là chồng bước ra khỏi cuộc đời của nó rồi... Giờ có thanh thản không khi mà cuộc sống nhẹ nhàng, thích ăn, thích ngủ, thích đi chơi, thích cà phê... là ok một phát lên đường, không phải nghĩ... Sự tự do đôi khi cũng khiến con người ta buồn, nhưng nếu như có chồng mà không có được sự cảm thông, sự chia sẻ, sự yêu thương... thì có cũng như không...

    Hi, mùng 1 đầu tháng có 2 con trâu vàng Quý sửu như nó xông nhà... Vui buồn lẫn lộn... Nhưng trong cái buồn của bạn, nó cũng không khỏi bức xúc... Vì sao thế nhỉ? Sao các cặp vợ chồng không thể cùng nhau nói lên những tiếng nói từ đáy lòng mình để tìm được một sự cảm thông. Tại sao vợ chồng sống với nhau lại không thể chia sẻ với nhau như những người bạn ? Ôi cuộc sống thật là nhiều chiều... Được nói với nhau những điều trong lòng mình chưa vui, chưa hài lòng sẽ giải tỏa đi rất nhiều... Sự bình lặng trong gia đình bạn, không có những lời cãi cọ. Sự im lặng của bạn đã khiến bạn trở nên bất an... Dường như tình cảm của đôi vợ chồng ấy đã không còn có nữa rồi... Xuân Diệu đã viết nên câu thơ bất tử: "Được giận hờn nhau! Sung sướng biết bao nhiêu". Khi còn người còn biết giận hờn còn có nghĩa là còn biết rung cảm với người của mình... Vợ chồng bạn đang phải đối diện với sự vô cảm tới vô tình... Điều đó mới là điều đáng sợ nhất...

    KHông biết 20 năm nữa, nó và các bạn của nó có còn những bức xúc như vậy không?
    Last edited by Boulevard; 16-09-2012 at 04:29 PM.
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  11. Có 10 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    1100i (16-09-2012),Độc hành (18-09-2012),get_out_cs (16-09-2012),kehotro (16-09-2012),langthang (16-09-2012),Lão K (18-09-2012),loyal (16-09-2012),MinhThy (17-09-2012),NHAT NGUYET (16-09-2012),Triplec (16-09-2012)

  12. #7
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket NHAT NGUYET's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    1.320
    Thanks
    890
    Thanked 1.050 Times in 231 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Nể Bou. thật, viết từng này chữ... mà lại cứ "sòn sòn" đều đặn thế chứ.
    Chưa cần nói đến chất, chỉ cái lượng không thôi anh cũng phải bái phục em lắm lắm.

  13. Có 10 thành viên cám ơn bài của NHAT NGUYET:

    1100i (16-09-2012),Độc hành (18-09-2012),Boulevard (16-09-2012),get_out_cs (16-09-2012),kehotro (16-09-2012),langthang (16-09-2012),Lão K (18-09-2012),loyal (16-09-2012),MinhThy (17-09-2012),Triplec (16-09-2012)

  14. #8
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Cảm xúc dạt dào anh ạ. Hihi. Em nổi tiếng là người viết nhanh trong số phóng viên ở báo em. Nghề của em là nghề viết lách mà. Viết nhiều khi còn không đọc lại, đọc lại thấy sai be bét chính tả, nhưng trên blog thì kệ, coi như cứ phóng ngòi bút.... mà không cần phải biên tập lại!
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  15. Có 7 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    1100i (16-09-2012),Độc hành (18-09-2012),get_out_cs (16-09-2012),kehotro (16-09-2012),langthang (16-09-2012),loyal (17-09-2012),MinhThy (17-09-2012)

  16. #9
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    853
    Thanks
    368
    Thanked 1.221 Times in 314 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của Boulevard Xem bài viết
    Cảm xúc dạt dào anh ạ. Hihi. Em nổi tiếng là người viết nhanh trong số phóng viên ở báo em. Nghề của em là nghề viết lách mà. Viết nhiều khi còn không đọc lại, đọc lại thấy sai be bét chính tả, nhưng trên blog thì kệ, coi như cứ phóng ngòi bút.... mà không cần phải biên tập lại!
    Có vẻ hai ta giống nhau đây, hihi
    Bầu thơ, túi rượu, câu ca
    Lang thang quậy phá, buông ra tiếng khà

  17. Có 7 thành viên cám ơn bài của langthang:

    1100i (16-09-2012),Độc hành (18-09-2012),Boulevard (16-09-2012),get_out_cs (16-09-2012),kehotro (16-09-2012),loyal (17-09-2012),MinhThy (17-09-2012)

Chủ đề tương tự

  1. Những khoảnh khắc của mùa Xuân
    By NHAT NGUYET in forum Nhiếp Ảnh
    Trả lời: 10
    Bài cuối: 24-02-2010, 06:32 AM
  2. Hổ - sư tử: 'Anh hùng nhất khoảnh'
    By kehotro in forum Tin Tức, Báo Chí
    Trả lời: 2
    Bài cuối: 12-02-2010, 04:40 PM
  3. Khoảng trời của gió
    By Hiểu Phong in forum Thơ Trữ Tình
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 20-01-2010, 07:59 PM
  4. Khoảng lặng ngọt ngào.
    By Bạch Vân in forum Scorpius (Bọ Cạp) & Aquarius (Bảo Bình)
    Trả lời: 12
    Bài cuối: 20-12-2009, 11:28 AM
  5. Luật yêu thương không có điều khoản... bù
    By Anna in forum Chị Em Tham Khảo
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 16-12-2009, 01:15 AM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •