Cho em xin một miếng đất xí phần ở đây nha! hihihi, nhanh chân ko lại hết dat!
Printable View
Cho em xin một miếng đất xí phần ở đây nha! hihihi, nhanh chân ko lại hết dat!
Nói với anh!
Chẳng biết phải nói thế nào với anh
Ngàn vạn lời cũng dường như không đủ
Anh đã đánh thức trái tim em đang yên ngủ
Đang mỏi mòn trong chậu nước đá lạnh căm.
Anh đã phá vỡ mảnh tâm hồn lặng câm
Để đêm về em âm thầm thổn thức
Vậy mà trước anh chẳng khi nào nói thực
Em đã yêu...
Hạnh phúc giản đơn trong đỏ ối ráng chiều
Anh và em trước dòng sông lặng lẽ
Một ngày đông cánh hoa đào run thật khẽ
Hay run rẩy trái tim mình, em chợt nhận ra anh!
Em dễ vỡ và yếu đuối mong manh
Giữa bộn bề đắng cay - dĩ vãng
Và anh đến như mặt trời bừng sáng
Soi rọi tâm hồn tăm tối riêng em.
Anh đã nói sẽ hàn gắn trái tim em
Xua tan bóng đêm và xóa mờ đi kí ức
Chôn chặt đau thương, xây mộ bia cho quá khứ
Cho em một bến bờ một chỗ dựa bình yên
Anh bao dung tình em chẳng vẹn nguyên
Yêu chiều em những thất thường mưa nắng
Em bướng bỉnh em hững hờ xa vắng
Vẫn nồng ấm ánh mắt nhìn
Lời nói vẫn thiết tha...
Em biết rằng anh chưa thể nguôi ngoai
Anh hoài nghi
Lẩn khuất trong em một bóng hình xưa cũ
Vậy mà anh lại vỗ về em trong vòng tay ấp ủ
Khi thoáng tiếng thở dài em kìm nén giấu anh.
Nhưng anh có hay chăng
Chỉ là em lo sợ hạnh phúc mong manh
Đường đời thì dài còn thời gian mình bên nhau quá ngắn
Mà nước mắt em đã cạn
Ko đủ khóc cho một lần tan vỡ nữa đâu anh!
Chẳng biết phải nói thế nào với anh
Tại em cao ngạo hay em vụng về ngớ ngẩn
Để nói anh nghe một câu rất thật
Rằng nhớ anh đến cháy lòng mỗi lúc xa nhau...
Trách ......ai???
Trách cơn mưa đầu mùa chợt đến quá nhanh
Để anh phải đưa tôi về lối ấy
Trách gốc cây già nua biết mấy
Để tôi với anh nương náu cùng nhau
Trách thời gian hôm ấy chẳng trôi mau
Để anh có phút giây cầm tay tôi tình tứ
Để anh ôm lấy tôi như nắm giữ
Những khoảnh khắc ngọt ngào
vừa mới chớm trên môi…
Trách tại sao anh lại nói yêu tôi.
Khi thật lòng tim anh đã trao về một người con gái khác
Trách cuộc đời sao nhẫn tâm độc ác
Để tôi gặp anh.
Trách chuyện tình yêu sao quá đỗi mong manh
Đến với tôi lững lờ... như trò chơi đuổi bắt
Khi yêu anh là lúc tôi đánh mất
Bao ước mơ hồng trong ký ức của riêng tôi
Trách sao không trở lại, thời gian ơi.
Để tôi mãi là tôi như thuở trước…
Để tình yêu mà tôi hằng mong ước
Không khổ đau nhiều, không ngấn lệ trong tim.
Tôi trách tôi sao cứ mãi đi tìm
Ở nơi anh một tình yêu gian dối
Trách con tim dại khờ nông nổi
Đớn đau nhiều... nên mãi trách không thôi.
Có thể
Không thể nào đến ngay được với Anh
Cho dù Em yêu Anh nhiều đến mấy
Trong lòng Em lúc nào Em cũng thấy
Bóng hình Anh ngự trị trong tim mình.
Hà Nội mùa Đông này, gió Bắc lại tới
Một mình Em bơ vơ căn phòng vắng
Một mình Em với nỗi buồn chầm lặng
Gió thổi lành lạnh làm sóng mũi cay cay.
Gió Bắc ơi xin đừng đến Đông này
Không ai bên cạnh sẽ lạnh lắm Gió ơi
Sẽ muốn ai, một vòng tay xiết chặt
Nụ hôn nồng dài tận đến hôm sau.
Có lẽ Em chẳng về được bên Anh
Không phải do ngăn sông, cách núi
Không phải do tình yêu Em tắt vụn
Mà vì Em, một sức sống mong manh.
Vì những điều âm thầm trong ký ức
Vì những điều Anh không thể hiểu được
Dù tim Anh vẫn cháy bỏng yêu thương
Có thể Em vẫn xa Anh mãi mãi…
cái blog này ấn tượng quá nhỉ. nhưng ko biét người lạ có thể tham gia ko vậy chủ nhân blog
Sax. Hoá ra nó xin thơ của mình để vào đây post. :eek: :eek: :eek:
Sao ông anh thức sớm thế . em vừa post xong đã nhận được trả lời ngay của ông anh. mà em đâu còn playboy. giờ em làm newbie rồi hihi. bác yên tâm em vẫn ghé thương xuyên. còn về công việc và sức khỏe em thì vẫn ok lắm. thế cong bác thì sao ạ? mọi việc vẫn tiến triển tốt chứ ạ? chúc bác luôn thành công trong cuộc sống.
Đi lang thang thấy Mèo dựng nhà mà chẳng mời Lớp Trưởng ăn tân gia gì ,Buồn...ghé vô xin ngụm nước mưa rồi lên đường....
Trên đường qua ngõ nhà Mèo
Tường cao,cổng khóa biển treo miễn vào(không phận sự....)
Nước khát chẳng biết làm sao
Mèo ơi thông củm (Lão) xé rào chui vô.
Vào đọc blog mèo xíu........:)
Mèo dạo nay đi đâu mà ko thấy về đây chơi vậy. bi anh nao bắt nhốt và lồng Sơn Son Thiếp vàng rồi ak??
Hay làm mồi nhậu của ông tướng nát rượu nào rồi????
Bây giờ hè rồi mà, còn thi cử gì nữa em ơi, về lau bụi, phủi mang nhện ở nhà cửa mình đi kìa. Mèo đi hoang lâu rồi ...
Dạ chị ơi, khi về nhà em đã chuẩn bị mua sẵn 2 cái chổi, 3 cây phất trần và vài ba cây lau nhà để dọn nhà, làm vệ sinh, rồi lại mở toang cửa đón khách thập phương nè :loa_loa:
Em vừa thi học kì gần xong, híc bị cấm thi 2 môn đang mún chít quá, nhưng thôi kệ, dẹp qua những lo lắng thường nhật, nhớ các anh các chị quá, vào lại tìm mọi nguời thui :nguong::nguong::nguong:
Mệt mỏi quá............. HÌnh như nó đã sai lầm trong suy nghĩ chăng????
Có người nói với nó, để tìm quên một người có hai cách:
Thứ nhất là kiếm người khác để lấp đầy khoảng trống.
Thứ hai là lao đầu vào công việc, học hành.
Lúc đầu tiên nó đã thử làm cách thứ hai, lao đầu vào học, lao đầu vào chơi game để không còn thời gian nhớ đến họ... Thế nhưng chỉ còn lại một mình, chỉ còn nó với bóng đêm, nó lại không hết khắc khoải. Ồ, nó đã thất bại, nó không thể đấu tranh được với chính bản thân mình.......
Thế rồi nó gặp người đó, tình cờ đi cafe với bạn bè, nó đã được gặp người ấy. Người ấy chả nổi bật , người ấy có nét gì đó làm nó không thích, và người ấy làm nó quên đi nhanh chóng như chưa bo giờ nó có cuộc gặp gỡ này.
Thế nhưng người ấy hình như thích nó, nguời ấy kiếm cớ đến gặp nó, người ấy thỉnh thoảng rủ đó đi cafe, đi uống trà đá dạo mát. Với tâm trạng buồn chán, nó luôn luôn nhận lời đi rong ruổi với một ai đó nếu nó cảm thấy người đó không phải là kẻ xấu, để không còn nhiều thời gian trống trải nữa.... Và những lần đi như thế, nó nhận ra người ấy đang dần yêu nó, người ấy đã ngỏ lời hỏi nó. Và không hiểu sao nó "ậm ừ" ba phải, nó làm cho người ấy hy vọng, và qua cách cư xử của nó, người ấy tưởng như nó chấp nhận yêu người ấy.
Nhưng thực ra............ nó chẳng yêu người ấy chút nào, nó chỉ muốn có người ở cạnh nó trong lúc nó buồn, muốn có người nói chuyện cùng nó, muốn có người phải chiều chuộng nó.... Và người ấy lại là người đáp ứng được tất cả những ý nghĩ đó của nó. Nó chấp nhận tất cả những cư xử người ấy dành cho nó. Nó có quá ác độc không nhỉ? VÌ nó biết, nó sẽ khó yêu được người ấy....
Lúc đầu tiên nó còn thích thú vì người ấy chiều chuộng nó với những đòi hỏi cực kì phi lí, lo lắng cho nó.... Nhưng dần dần nó cảm thấy nó đang đi vào bế tắc, nó không thể tiếp tục mãi thế này được. Người ấy thì muốn tìm hiểu nó, muốn đưa nó về ra mắt gia đình, còn nó chả mặn nồng gì với viễn cảnh đó, nó tìm cách né tránh.......
NÓi thẳng với người ấy thì nó sợ nó không làm được vì nó thương người ấy thì ít mà nó sợ sẽ không còn ai ở cạnh nó trong lúc nó buồn nữa thì nhiều. MÀ cứ để mối quan hệ này thì nó ngày càng mệt mỏi, bế tắc, bực bội, cáu gắt vì không vừa ý người ấy
Nó biết làm sao đây? Phải chăng nó quá ích kỉ và độc ác?
Hi em! Lâu quá mới lại thấy em xuất hiện lau màng nhện nhà cửa!
Điều đó thường tình thôi em ạ! Khi người ta cô đơn thì thường cảm thấy như thế và có những hành xử như em thôi!
Có điều em nên nói khéo hoặc cư xử sao đó để người kia biết rằng em vẫn muốn giữ tình bạn chứ chưa muốn tiến xa hơn nữa. Thật sự mà nói, nếu người ấy có tình cảm thật sự với em thì sẽ chấp nhận kiên nhẫn chờ đợi thêm một thời gian nữa hoặc chấp nhận sẽ giữ ở mức tình bạn! Đừng ba phải tội nghiệp người ta!
Hì... Kinh nghiệm thì là thế, không biết có giúp ích được chút nào cho em kg?
Hoàn cảnh của em bản thân chị gặp cũng nhiều, kể cũng khó xử thiệt, nhưng chị luôn nói thẳng ngay từ đầu là chưa sẵn sàng. Đôi khi người ta cũng chấp nhận đợi chờ mình, và họ nghĩ lòng tốt, sự quan tâm của họ sẽ từ từ làm mình xúc động ...Nếu mình mềm lòng, tắc lưỡi cho xong thì sẽ tai hại vô cùng. Mình làm khổ cho mình và cũng làm khổ cả người ta..Em nên nghe PS, vì he kinh nghiệm lắm.
Híc em về lau dọn nhà cửa rùi nè anh, bụi bám nhiều quá.
Cảm ơn anh chị.... Em cũng đang phân vân không biết có nên nói cho người ấy biết rằng mình không có tình cảm với người ấy không?
NHiều lúc thấy "bỏ thì thương mà vương thì tội lắm" ạ. Người ấy quá quỵ luỵ em đâm ra em chóng vui chóng chán..... Có lẽ phải nói thẳng thắn với họ thôi, chắc không nên nuôi hy vọng lâu hơn nữa.:roiqua::roiqua::roiqua:
Có thật là anh đã xa em?
Có thật là giờ anh đã lãng quên?
Mọi kỉ niệm mà chúng mình từng có
Lời anh hứa cũng chỉ như cơn gió
Cuốn xa rồi tất cả nhớ thương ơi!
Em chẳng quên đâu vị ngọt đầu môi
Nụ hôn ấy anh trao nồng nàn quá
Vòng tay anh sao dịu dàng đến lạ
Và ánh mắt nào thiêu đốt trái tim em
Xin anh đừng làm như chẳng quen
Khi đã có lúc ôm em chặt thế
Em biết rằng giữ tình yêu không dễ
Sao anh vô tình khi nó tuột khỏi tay.
Em làm thế nào để tiếp tục sống đây?
Bởi tim em còn yêu anh nhiều lắm
Nỗi nhớ của em vẫn thiết tha sâu đậm
Và đêm đêm em vẫn gọi tên anh.
Em bàng hoàng khi tình ta tan nhanh
Đau xót lắm người ơi anh có biết
Em chỉ mong tình yêu ta vĩnh viễn
Nhưng tất cả hết rồi… Anh đã xa!
Một người hàng xóm làm chết con chó của nhà bên cạnh, chủ nó đem việc đó ra tòa kiện. Luật sư của chủ “con chó chết” là George Graham Vest, trong phiên toà đã đọc một bài diễn văn nổi tiếng đến mức phóng viên William Safire của báo The New York Times đã bình chọn là "bài diễn văn hay nhất thế giới trong một ngàn năm qua."
Thưa quý ngài hội thẩm.
Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế giới này có thể một ngày nào đó sẽ trở thành kẻ thù và quay ra chống lại ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình yêu thương hết mực rồi ra có thể là một lũ vô ơn. Những người gần gũi thân thiết với ta nhất, những người ta đã gửi gắm hạnh phúc và danh dự, có thể trở thành kẻ phản bội, phụ bạc lòng tin cậy và sự trung thành của ta.
Tiền bạc mà con người có được rồi sẽ mất đi, nó mất đi vào đúng lúc mà ta cần đến nó nhất. Danh dự, tiếng tăm của con người cũng có thể tiêu tan bởi một hành động dại dột của ta trong phút chốc. Những kẻ phủ phục tôn kính ta khi ta thành đạt có thể sẽ là những kẻ đầu tiên ném đá vào ta khi ta sa cơ lỡ vận.
Trên thế gian ích kỉ này, con người chúng ta chỉ có được một người bạn hoàn toàn không vụ lợi, một người bạn không bao giờ bỏ rơi ta, không bao giờ tỏ ra vô ơn hay tráo trở với ta, đó là con chó của ta.
Con chó của ta luôn ở bên cạnh ta trong lúc ta phú quý hay bần hàn, khi khoẻ mạnh lẫn lúc ốm đau. Nó ngủ trên nền đất lạnh dù gió rét buốt da cắt thịt hay bão tuyết lấp vùi, miễn sao được cận kề bên chủ. Nó hôn bàn tay ta dù khi ta không còn chút thức ăn gì cho nó. Nó liếm vết thương của ta và những trầy xước mà ta hứng chịu khi va chạm với cuộc đời tàn bạo này. Nó canh giấc ngủ của ta như thể ta là một ông hoàng hay dù ta là một gã ăn mày. Dù khi ta khuynh gia bại sản hay thân bại danh liệt thì vẫn còn con chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như vầng thái dương trên bầu trời.
Nếu chẳng may mà số phận gạt bỏ ta ra ngoài rìa xã hội, vô gia cư, không bạn bè, thì con chó trung thành của ta chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó được làm kẻ bảo vệ ta trước hiểm nguy, giúp ta chống lại mọi kẻ thù. Và một khi cuộc đời ta hạ màn, thần chết đến rước linh hồn ta đi, vùi thân xác ta trong lòng đất lạnh, khi tất cả thân bằng quyến thuộc đã phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi để sống tiếp cuộc đời của họ, thì khi ấy vẫn còn bên nấm mồ ta con chó cao thượng của ta, nằm gục mõm giữa hai chân trước, đôi mắt ướt buồn vẫn mở to cảnh giác, trung thành và chân thực với ta ngay cả khi ta đã chết rồi.
GEORGE GRAHAM VEST