Một ánh mắt nhìn đầy sự tinh nghịch và 1 nụ cười tươi đến rối lòng. Rồi, lao vào yêu cháy hết mình. Rồi, hẫng hụt khi xa nhau, rồi căm hận. Tất cả như một giấc mơ. Rồi, khoảnh khắc đó sẽ qua.
Printable View
Một ánh mắt nhìn đầy sự tinh nghịch và 1 nụ cười tươi đến rối lòng. Rồi, lao vào yêu cháy hết mình. Rồi, hẫng hụt khi xa nhau, rồi căm hận. Tất cả như một giấc mơ. Rồi, khoảnh khắc đó sẽ qua.
Đau đầu, mệt mỏi, buồn chán
Công việc cứ dồn dập, hàng chồng giấy tờ cứ ngập trên bàn...
vậy mà chẳng thể nào làm việc được
chẳng có một chút hứng thú nào
Đã đến công ty để làm vậy mà...
giờ lên mạng, đi lòng vòng khắp nơi, thấy buồn chán kinh khủng
người đó cũng lên mạng nói chuyện đôi ba câu... rồi thôi
Ra khỏi phòng hộ sinh, tôi và con trở về phòng hậu phẫu. Gần một ngày đối diện với con đau vựot cạn, tôi dường như không còn chút sức lực nào nữa. Lần đầu tiên được nhìn thấy con trai yêu dấu của mình: mắt đen, to , tròn ngơ ngác nhìn xung quanh như thể nuốt lấy tất cả vào trong mắt....Mọi đau đớn,mệt mỏi tan biến, rồi tự dưng òa khóc. Chính tôi cũng k hiểu vì sao mình khóc nữa. Có chút gì đó hờn tủi, nhưng hơn tất cả là hạnh phúc dâng tràn. Tôi đã hiểu vì sao khi hạnh phúc người ta cũng khóc. Đó thực sự là khoảnh khắc mà mãi mãi tôi k bao giờ có thể quên được, cho đến hết cả cuộc đời này.
Sáng, ngồi nhâm nhi cà phê trên lề đường, dựa lưng vào cây cột điện nhìn dòng người ngược xuôi, vứt bỏ hết những bon chen đời thường, tưởng tượng mình giống anh chàng hoạ sỹ đứng trên mũi tàu Titanic đón gió giữa biển mênh mông và hét to rằng " TA LÀ VUA CỦA THẾ GIỚI !"...
Sáng, lơ ngơ giữa chợ chưa biết mua gì cho bữa cơm hôm nay , bất chợt từ đâu văng vẳng giọng khàn khàn xưa cũ của Khánh Ly "mẹ ngồi ru con đong đưa võng buồn, đong đưa võng buồn...". Nhìn quanh thì ra là từ chiếc cát- xét cũ đặt trên đống làn,giỏ của chị bán rau người nhỏ nhắn, lam lũ, tuổi chừng đôi tám. Ghé xuống mua rau và cũng có cớ để nghe. Quay đi, tiếng hát Khánh Ly vẫn bám theo...
Về quê, tạt vào cửa hàng quen cách nhà gần 20km mua đồ cho con. Vẫn bịt mặt,đội mũ bảo hiểm, đeo kính râm, lúi húi chọn đồ. Ngẩng lên... sững sờ.là anh, anh k thể nhận ra mình.Nửa năm rồi tránh gặp mặt nhau,k thể gặp nhau dù trong cùng thành phố. Hnay lại gặp mặt nhau ở nơi xa xôi này.Tự dưng thấy nghẹt thở. .. Phóng xe đi vội.... Rồi đằng nào chẳng phải đối diện với nhau. Nhưng 2 chữ tình cờ sao oái oăm quá. Tất cả : bắt đầu -kết thúc đều chỉ là sự tình cờ
Hôm nay thấy buồn - Buồn miên man nhưng không thể gọi tên được
Tụt dốc không phanh.
Chán
Mà chẳng biết chán vì cái gì nữa,chỉ biết chán mà thôi.
Đúng là dở hơi không biết bơi.
Uống cafe, ngấm nghĩ về cuộc đời.
Cafe hết, chả nghĩ được điều gì.
1ngày công việc ngập đầu,mệt mỏi quá,chỉ mong là mọi việc sẽ ổn,tối nay ko làm tròn trách nhiệm rồi
Đêm, thổn thức nhớ anh, nhớ kỷ niệm sao quá thân thương.
Tắt máy rồi lại mở máy lên, không thể nào dỗ được giấc ngủ
Không gian sang trọng ..những con người sang trọng ..ngồi uống cafe trong 1 ks 5 sao ..thức ăn và thức uống đắt đỏ ..họ như ném tiền qua cửa sổ khi gọi những tô phở với giá 54 nghìn / 1 tô ..những đĩa bánh cuốn với giá 45 nghìn / 1 đĩa ...những ly nước cam với giá gấp cả chục lần 1 kg cam ..và nhiều nhiều thứ nữa nhưng họ ko thèm ăn hết ..ko thèm uống hết ..có khi để nguyên ..để rồi những nhân vien phục vụ buộc lòng đổ thùng rác vì qui định là như thế...rồi chỉ cách 1 tấm gương thì cuộc sống ngoài kia biết bao nhiêu cảnh đời ..những em bé ăn xin ..những cụ già móm mém bán vé số ..đứng ngay cạnh cái không gian sang trọng kia chỉ cách 1 tấm gương ..họ có nằm mơ cũng ko thấy đang được ăn tô phở 54 nghìn ...thấy khoảnh khắc đó thật đáng thương và bất công ..và suýt khóc .. thấy mà thương quá đỗi những mảnh đời bất hạnh với cuộc sống ồn ào khó khăn phía ngoài kia tấm gương
Trong tôi không có chữ hận thù ,mặc dù có nhiều chuyện đã làm tổn thương trái tim bé nhỏ của Tôi .Từ gia đình bè bạn và cả những người vừa mới quen . Trời hình như hơi bất công khi đối xử với Tôi . Những lúc Tôi thấy mình yếu đuối nhất lại là những lúc Tôi cứng rắn nhất . Tôi yêu những cái đến "tình cờ " .Và tôi gặp Anh ,Phải tình cờ gặp gỡ tình cờ thương ... Tôi luôn tự hỏi ,đó có phải là "tri âm tri kỷ " của mình hay chưa ??? Không biết ,Tôi chỉ thấy rằng tụi Tôi hiểu nhau trong từng suy nghĩ . Chưa gặp nhau ,chưa hò hẹn ,chưa có cả những liếc mắt ,chưa từng nắm tay vậy mà cảm giác lúc nào cũng cồn cào day dứt .Tôi đón nhận và trân trọng những gì tôi có được ... Chờ đợi đó là hạnh phúc dẫu biết rằng rất mong manh ...
Hôm qua người thu tiền rác tháng là 15.000VND, xin thêm 5.000VND tiền Tết Đoan Ngọ (Pó tay) Nhưng nghĩ thấy cũng chưa bằng một lon Ken trong khi nhà mình không có ai ở nhà mà hàng ngày mấy nhà hàng xóm cứ cho Chó qua vệ sinh trước cửa nhà bấ kể trờimưa hay nắng (Trong số đó có mấy người theo mình biết cũng có học vị cao đấy).
Thấy thương người quét rác và chợt nghĩ trưa nay có cuộc hẹn, vậy thì trưa nay uống ít đi một lon Ken (Bớt Tip cho phục vụ), thế là cho thêm người quét rác 10.000VND nữa, chỉ thêm 10.000VND thôi nhưng bù lại tháng người quét rác sẽ thân thiện với mình hơn, dọn sạch mấy cái món thải của Chó (Mùi khó chịu lắm đấy).
Vậy mỗi tháng mình uống ít đi một lon Ken thì nhà mình sẽ sạch sẽ hơn.
Ngẫm sự đời cũng trái ngang thật.............
Đêm qua, thật là tồi tệ, đánh tennis về ghé ăn phở, đang ăn mới nhớ là để quên ví tiền ở nhà ........ đành phải thiếu nợ chủ quán, bước ra ngoài lấy xe mà quê 1 cục! Đêm qua, trông nhà giúp cố nhân, cả đêm không ngủ được vì sợ ma, đành phải bật hết đèn và tivi cả đêm cho đỡ sợ! Lúc đó chỉ mong có 1 người bên cạnh....... chắc sẽ không có thời gian để sợ nữa! :nguong:
Nhớ tới bài hát Khoảnh Khắc .. " chỉ còn đêm nay mai lá kia rơi , chỉ còn đêm nay mai lá kia rơi ..." biết được rằng đã mãi mãi mất đi 1 " Khoảnh Khắc Buồn " .....1 khoảnh khắc mong manh giữa thực và mơ ..giữa khổ đau và hạnh phúc.. giữa được và mất ..giữa những bộn bề cuộc sống ..ta bắt gặp 1 nụ cười rạng rỡ ..???
Có những giọt nước mắt rơi ko phải do ta đau khổ mà chỉ đơn giản đó là khi ta cảm nhận được HP ngọt ngào đến với mình. 1 người bạn của tôi đã phải trải qua cuộc phẫu thuật u não đầy cam go, khi bạn nhập viên tôi ko có ở bên nhưng người đầu tiên nhận được điện thoại của bạn khi vừa tỉnh lại chính là tôi. Giọng nói thật yếu ớt, chỉ là 1,2 tiếng ậm ừ nhưng chắc suốt cuộc đời này tôi ko bao giờ quên mình đã rơi nước mắt cho khoảnh khắc HP ấy.
Đang lang thang trên net, đọc được câu chuyện. Copy về đây để lưu giữ và để mọi người cùng đọc
Câu chuyện về Cỏ ba lá
Câu chuyện kể rằng đứa bé trên thế gian cam đảm bước vào rừng sâu, đi mãi đi mãi qua bao thác ghềnh với một trái tim dũng cảm sẽ tìm được loại cỏ bốn lá (four-leaf clover) - loại cỏ sẽ mang lại nụ cười hạnh phúc mãi mãi - nụ cười hạnh phúc của trẻ thơ. Khi tìm được ngọn cỏ bốn lá, đứa trẻ sẽ đứng trong gió, đặt ngọn cỏ vào trái tim nồng ấm và hát khúc ca đồng dao. Mỗi lá trên ngọn cỏ tượng trưng cho một thứ quý giá nhất của cuộc sống.
Lá thứ nhất đứa bé thì thầm: đó là niềm hi vọng
Lá thứ hai đứa bé mỉm cười: là niềm tin
Lá thứ ba : là tình yêu
Và lá cuối cùng: là sự may mắn.
Bốn món quà thượng đế ban tặng cho mỗi đứa trẻ khi chúng mới ra đời nhưng để tìm được chúng đứa trẻ ấy phải mãi đi tìm, tìm trong rừng sâu của cuộc đời với trái tim dũng cảm...Truyền thuyết vẫn tiếp tục đến ngày hôm nay, và truyền thuyết mãi là truyền thuyết vì mỗi đứa trẻ sinh ra lớn lên mãi đi tìm công danh và sự nghiệp nên chúng lãng quên con đường tìm đến với ngọn cỏ bốn lá mà thượng đế trao cho. Đến khi chúng vấp ngã, chúng mới nhớ đến khúc đồng dao của ngày xưa. Chúng thẫn thờ và than thở:
“Where is my four-leaf clover?”
Nhưng đứa trẻ đâu biết thượng đế trên cao đang mỉm cười:
Khi đứa trẻ đau vì vấp ngã, đó là tình yêu
Khi đứa trẻ tin rằng mình không cô độc khi vấp ngã, đó là niềm tin
Khi đứa trẻ nhìn thấy những đứa trẻ khác còn đau khổ hơn mình, đó là sự may mắn
Và khi đứa trẻ nghĩ rằng mình phải đứng dậy là đi tiếp, đó là niềm hi vọng.
"1 nhánh là niềm tin
2 nhánh là hy vọng
3 nhánh là tình yêu
4 nhánh là may mắn"