Mỗi chúng ta ai cũng có rất nhiều "lần đầu tiên", SR muốn nghe kể lại những "lần đầu tiên" đáng nhớ của các anh, chị, và các bạn... Hihi...
Printable View
Mỗi chúng ta ai cũng có rất nhiều "lần đầu tiên", SR muốn nghe kể lại những "lần đầu tiên" đáng nhớ của các anh, chị, và các bạn... Hihi...
Lần đầu tiên được ấp ủ trong vòng tay của người mình yêu!
Một cái quàng tay vội vàng, hấp tấp nhưng thật ấm áp!
Ngọt ngào hơn khi anh đặt nụ hôn đầu tiên lên mái tóc em, đôi mắt em!
Lần đầu tiên trong cuộc đời và ko biết sẽ có lần nào nữa có cái cảm giác hạnh phúc mơn man, nó như một luồng điện chạy trong từng nơ ron thần kinh!
Lần đầu tiên được cảm nhận thế nào là tình yêu!
Nhớ mãi 05/08/06 dưới trời mưa!:nguong:
Em khôn thế? Muốn nghe kể chứ không muốn mình kể cho mọi người nghe...? :botay:
Thôi thì kể: "Lần đầu tiên đáng nhớ là lần đầu tiên... nắm tay một người con gái mà người mình cứ run bần bật... Ngồi nói chuyện với nhau trước nhà cô ấy, mỗi người một chiếc ghế con. Ngày ấy thường hay cúp điện ban đêm nên mọi người thường hay ngồi trước nhà hóng gió nói chuyện. Nhà mình cách nhà cô ấy 1 căn nên thường hay qua chơi. Không hiểu sao tay mình chạm vào tay nàng rồi để yên mà không ai nói lời nào... Cả người mình như có một luồng điện chạy ngang...:eek: Một cảm giác đến bây giờ không thể nào quên... Bây giờ thì nàng đã là mẹ của bé con nhà mình...!!":nguong: :nguong:
Còn nhớ mãi lần đầu tiên ấy! Đó là đêm Noel....đã lâu lắm rồi..... hôm ấy mình điệu lắm áo trắng, quần trắng, giày trắng..... và vẫn là 1 chàng trai còn trong trắng... còn người ấy mặc 1 cái váy rất đẹp ...và cũng còn trắng trong ... sau khi xem ca nhạc xong lúc ấy đã khá muộn...
2 người còn trong trắng
Đến 1 nơi thật vắng
Không gian yên ắng
Không nói gì chỉ biết tằng hắng
Bàn tay bắt đầu bắng nhắng...
Lúc đầu bị người ta mắng...
Rồi không khí trầm lắng...
Người ấy sốt sắng
Lộ ra 1 vùng trắng.....
Cổ họng mình khô đắng
Cả 2 đều chiến thắng.....
Sáng về đều bị gia đình la mắng
Bây giờ cô bé ngày xưa ấy đã là mẹ của 2 cô con gái rất xinh và ở cách nhà mình 10 căn. Thỉnh thoảng đi ngang nhà nhìn nhau mỉm cười chào và ...... hơi ngượng ngùng một chút ..!
Chạy xe trên phố Sài Gòn....
Không nhớ nữa, biết bao lần mình chạy xe trên đường phố SG ban đêm. Từ những năm 89-91 của thế kỷ trước, chạy cùng đám đua xe biểu diễn nẹt pô nhấc đầu quanh Nhà Hát TP hay lang thang trên trục đường vắng vẻ từ trung tâm TP tới Q10, hay lảo đảo chạy xe từ sàn nhảy Vivas chỗ đường nách cạnh chợ Bến Thành để sáng hôm sau tỉnh dậy trọng trụ sở dân phòng.....rồi đến một lần, lần đầu tiên mình chạy xe trên các con phố SG ướt đẫm sương đêm cùng với một người con gái Sài Gòn và chia tay em khi chân trời bắt đầu mờ sáng. Một lần thôi mà nhớ mãi....biết có lần sau ko Em nhỉ?
Lần đầu tiên chỉ phải nói 3 chữ... với người bạn gái, mà sao khó nói đến thế!
Lần đầu tiên nói chuyện với người bạn gái mà mình lại e dè, ngập ngừng đến vậy
Lần đầu tiên phải dài dòng rào trước đón sau, chỉ để nói ra được 3 chữ...
Lần đầu tiên phải gãi đầu, đỏ mặt, trước nàng... cuối cùng cũng nói ào ra được 3 chữ... "mượn năm trăm"
- 6 tuổi: Lần đầu chạy xe đạp - lên xe - 1-2-3 và đạp, dù xe có nghiêng ngã thế nào, lạng lách hết cả đường làm người đi đường hoảng hốt ra sao, nhất quyết ko dừng lại và ko để chân xuống đất, kết quả là... chạy luôn xuống 1 ao sen cách nhà 300m. Sau khi được "giải cứu" ra khỏi ao, mặc nguyên bộ đồ ước mèm, tiếp tục thử lại 1 lần nữa => thế là biết chạy xe đạp.
- 8 tuổi: Lần đầu tập bơi - nhân lúc nhà ko có ai, ra đứng bên bờ ao trước nhà (rộng khoảng 5m), tự nói với mình "Ao này sâu hơn 2m, nếu ko wa được bờ bên kia, mày chết chắc". Thế là "ùm", ngã người xuống nước "đùng, đùng, đùng, đùng", tay chân quơ loạn xạ, cuối cùng cũng sang được bờ bên kia. Cảm giác chiến thắng thật sảng khoái ^^. Mấy hôm sau, thử lại 1 lần nữa, ít... sợ chết hơn, bơi nhẹ nhàng hơn... thế là biết bơi.
- 12 tuổi: Lần đầu chạy xe máy - quá dễ, xe lên được nhiu thì lên :D, vượt wa hết những chiếc xe trên đường...
- 26 tuổi: Lần đầu chạy xe hơi - tài xế dặn chỉ chạy số 1, ko cho nhấn ga, chạy được 1 vòng, cảm thấy... buồn ngủ, thui thì chạy số 1, mà... cho miếng ga :D - véo....tự nhiên thấy... nhanh lạ :D, sắp tới bồn hoa, hết hồn, thắng cái két - tài xế ngồi sát bên mặt ko còn miếng máu, mình way sang trấn an "Hên quá, ko nhầm chân ga với chân thắng, mà bất wá đem xe bảo hiểm thôi mà, sao chết được mà lo" :D
=> Rút ra 1 điều, 20 năm trôi qua, dù đã cố tập nhưng mình vẫn chưa bít kiên nhẫn.
Lần đầu tiên lấy được bằng lái xe, về thăm má cách phố 600km. Xe đi mượn của bạn, lại là xe đua. Ngưa non háu đá, cứ phóng thôi, thích vượt là vượt. Thế là có một cái xe vượt lên trước cứ nháy đèn các kiều, ON chẳng hiểu gì, thế là họ viết vào tờ giấy nói đến cọc số 60 dừng lại
Họ chứ nghĩ ON là dân đua, nên thoả thuận ai đến cây số...là thắng. Họ ra số tiền cá cược, ối mẹ ơi, hồi mới sang sao có tiền, chỉ có mấy trăm dằn túi. Thế là họ chấp mình chạy trước 5 phút, số tiền cá là 1 ăn 5...
Thế là tặc lưỡi, kho phải mình chơi vì tiền, vì lòng tự ái, và cũng biết sẽ thua..Những phải thua trong danh dự.
Đố em chị thua hay thắng...:D
Hôm qua buồn ngủ quá nên chưa viết hết.
Chị thắng em à, xong hồi ko biết là do họ nhường mình, mấy người đó là dân đua HK. Chị chỉ biết là chạy hết sức mình, tay lái rung lên bần bật, nóng hết cả tay. Với tốc độ bắt đầu là 140, rồi đến 160, chị chỉ dám chạy đến thế thôi.
Sau đó đến cột số...Cửa ngõ thành phố Ottawa, điểm hẹn của cuộc đua.
rồi mấy người đó ở đâu chạy tới, họ vội mở đầu máy xe để cho hạ nhiệt...
Thấy họ đưa cho mình 1000 đô, bắt tay bắt chân vồ vập lắm, trao đổi số phone cho nhau rồi chia tay...
Hồi đó mới ngoài 20 tuổi, sống xa gia đình. Là con gái út ít, cành vàng lá ngọc, được chiều chuộng lắm, cũng chỉ vì tự ái khi anh trai mang cô bạn gái về, mình chê bai vì tai tiếng của cô đó ko xứng đáng với gd. Anh trai nói nếu em sống một thân một mình như she, thì cũng có khi thân bất tự chủ...Em thử ra đời sống một mình coi.
Ngay ngày hôm sau mình nói với má đi TRT, cả gia đình ngăn, má khóc, anh trai ân hận, khi đó trong túi có 80 đô, mới sống ở Ca có 3 tháng, tiếng Anh còn bập bẹ. Chuẩn bị hành lý ra bến xe, xong cũng ko biết bến xe ở đâu, lần đâu tiên xa nhà thấy hoảng sợ, lo lắng vô cùng, nhưng lòng kiêu hãnh, tự ái quá mạnh mẽ nên cứ dấn thân.
Đi lang thang ra xa lộ, đeo tấm biển đi nhờ về tp TRT, có mấy xe đứng lại hỏi thăm, xong ko cùng đường, nhưng họ vẫn tử tế vô cùng đỗ lại bên cạnh cùng vẫy xe với mình, cho đến có xe cho đi nhờ. Họ ghi số xe của người đó rồi mới yên tâm để mình lên xe sau khi dặn dò đủ thứ.
Mình có nhiều người quen ở tp, xong đia chỉ thay đổi, số phone cũng vậy. Người lái xe tốt bụng ko hiểu hoàn cảnh của mình nên cũng yên tâm chia tay. Ko tìm được bạn bè, trong túi có 80 đô, bơ vơ sợ hãi đến tột cùng, ngồi khóc ở một chung cư mà bạn đã chuyển đi, đêm đó lẻn đến cửa sau khu chung cứ đó, vào phòng giặt ngủ qua đêm. Sáng hôm sau đọc báo đến hội người Việt tìm giúp đỡ. Để ý các giấy tờ tìm người thân dán trên tường ko thấy ai quen, xong cũng may mắn tìm được có người muốn share phòng...
Coi bản đồ lấy xe bus đên nơi đó, xong phải chuyển xe, hỏi thăm một ông chủ tiệm sau khi mua chai nước ngọt. He quá tử tế lấy xe đưa mình đến tận nơi đó rồi mới yên tâm đi xuống lầu.
Khi ra mở cửa cho mình là 2 người nam Trung hoa, xong họ biết tiếng việt. Họ nói chỉ có 2 người nam, có 2 phòng ngủ, dành cho mình 1 phòng, tiền nhà chia 3, mạnh ai người đó nấu, hay nấu chung là tùy mình.
Cả 2 phòng ngủ trống trơ ko giường chiếu, bàn ăn ko có. Mình đưa tiền nhà cho họ là 60 đô, thời đó 180 đô thuê được 2 phòng ngủ rồi. 30 năm sau hiện giờ nhà ON cho thuê là 2500 1 phòng ngủ..
.Hai người đó tử tế vô cùng, họ nói bây giờ mồng 6 rồi, tiền nhà cũng đã trả, nên T khỏi đưa. Mừng quá đang lo còn 20 đô trong túi ko biết phải làm sao nếu ko xin được việc...
Đêm đó họ giải báo dưới sàn nhà cho mình ngủ, làm ổ khoá cho phòng của mình để mình ngủ cho yên lòng.
Cả 3 cũng là dân tị nạn mới qua, sống tôn trọng, đùm bọc nhau hết lòng. trong 2 người share phòng với mình có 1 người đẹp trai như tài tử, tốt bụng đứng đắn, mình cũng thầm yêu trộm nhớ người này hết mấy năm. Sau đó he bảo lãnh chị gái có 2 con đến ở, rồi người nam kia cũng bảo lãnh gia đình chị gái qua nữa. mình vẫn 1 mình một phòng ko share với ai.Cho đến khi má đòi về ở với mình, em trai út, anh trai cũng đòi về thành phố TRT ở.
Mình dọn đi mà ai cũng khóc, trong 3 năm chung sống bên nhau, một người nữ và 2 người nam mà chưa bao giờ có bất cứ điều gì xảy ra. Sau này kể cho bạn bè ở VN nghe ko ai tin. Nhưng những người ở bên đây thì tin vì ai ai cũng ít nhiều trải qua thời kỳ đầu khốn khó đó.
3 năm sống xa nhà, vừa đi học, đi làm. Mình ngày đi học, đêm đi làm phòng khách sạn sau đó được thăng lên quản lý. Chịu khó, chịu khổ chắt chiu dành dùm đón cả nhà đến tp lớn để ở. Mình đã chứng tỏ với anh trai rằng em đã sống xa nhà 3 năm, em thà làm nghề dọn phòng, phục vụ người già, ko bao giờ bén mảng đến những nơi vũ trường mặc dù với tuổi trẻ, nhan sắc em thừa sức ko phải để chịu khổ sở như thế này. Cho anh trai coi 3 bằng cấp mình đã đạt được, tuy ko phải lớn lao gì nhưng đó là niềm tự hào của mình khi đó. 1 bằng là quản lý ks, 1 bằng phụ tá bs về dinh dưỡng thực phẩm, 1 bằng bán nhà và bán bảo hiểm...
Lần đầu tiên lấy được thẻ công nhân Canada, sau 3 năm dành dùm tiền bạc, mình đưa má đi du lịch vòng quanh thế giới...
Sau 3 năm mua được xe hơi, bảo lãnh anh chị ở VN qua, nhưng vì thu nhập ko đủ nên ko thể bảo lãnh...Mình quyết định lấy chồng. Chồng là anh trai của bạn thân cùng gia đình. 2 gia đình biết nhau từ khi chung con thuyền tị nạn.
Tuy vội vã kết hôn bằng lý trí, nhưng mình tin tưởng sự chọn lựa của mình là đúng nhất, và trải qua mấy chục năm hôn nhân, mình tự hào là đã ko sai lầm.
À còn vụ đua xe, mải mê kể lể nến ko nói. Sau vụ đó, ON chơi thân với đám đua xe, lâu lâu cần tiền gửi về gia đình lại đi đua xe thuê, xong ko bao giờ coi đó làm mưu sinh. Trẻ tuổi liều lĩnh, chưa có vụ cá độ nào ON bị thua, chia 5=5 sau khi thắng cược, nếu thua thì chia 3=7...
On được giới đua xe HK đặt nick name là thần chết. Sau khi lấy chồng bỏ hẳn. Lâu lâu nhớ quá đến quán bar, nơi tụ tập của giới đua xe, ngồi trên xe họ để tìm lại cảm giác giữa sống và chết. Luật giao thông bây giờ đã nghiêm cấm rồi ko cho đua xe với tốc độ chết người nữa. nhưng mỗi khi đêm đến, điểm tập trung của những con thiêu thân vẫn nhộn nhịp...Mỗi khi ON lơ vơ đến đó, chẳng ai thèm để ý đến bà già luôn mặc quần jean rách đứng ở đó để nghe âm thanh của tiếng gầm rú...Nhưng khi biết ON là huyền thoại của mấy chục năm về trước với nick thần chết, thì họ lại mời ra xe để khoe...
Chị OA thật bãn lĩnh, em hâm mộ chị ^^
Lần đầu tiên bị ng ta dọa giết: Cảm thấy vui vui, vì ít ra cũng có ng cảm thấy mình đang tồn tại, và sự tồn tại của mình làm ng ta khó chịu đến mức mún mình fải biến mất trên đời này ...
deleted by author
Lần đầu tiên... gạ tình.. nhớ ko nhầm là lớp 3, gạ chị lớp 5 cạnh nhà sau 1 hồi chơi...bán đồ hàng: chị em mình "ấy" đi.
Tròn mắt: thôi...kỳ lắm...
Ưỡn ngực: kỳ gì... em thử với chị Thùy rồi (bốc phét - dám thử nó vả vỡ mõm, chị này cũng lớp 5, hàng xóm.)
Vẫn tròn mắt:...ngần ngại.
Đang ...đợi đồng ý thì mẹ gọi về...ăn cơm!
Oh my god! Chuyện gì dzậy ox :hoho:.
Hồi nhỏ, bx cũng nhiều lần định tự sát, để rồi nhận ra thật sự mình... ko dám chết. Từ đó bx đã tự thay đổi mình, sống vô tâm hơn, bất cần hơn, gai góc hơn, sẵn sàng đương đầu với tất cả, không cho phép mình yếu đuối... Dù có lúc thấy mình cô đơn, có lúc khóc 1 mình, có lúc hoảng sợ khi nghĩ về quá khứ và tương lai... Nhưng cuộc sống vẫn diễn ra khá tốt đẹp... nếu mình nghĩ như thế và ai cũng thấy như thế...
Mình cũng từng post 1 chuyện về lần đầu tiên, không biết Mod nào ở vườn văn học xóa mất, mà xóa cũng ko thấy nói gì. Lần đầu tiên bị thế đấy :cool: