Thơ viết cho Mẹ nhân mùa báo hiếu
Những vần thơ tự đáy lòng, dâng lên Cha Mẹ nhân mùa báo hiếu!
Thân mời các anh chị và các bạn tham gia!
Những bài thơ hay nhất, chân thành nhất, PL xin phép được thủ bút thư pháp, đóng khung, gởi tặng tác giả!
Mong nhận được nhiều sáng tác của các anh chị và các bạn trong topic này!
Ðề: Thơ viết cho Mẹ nhân mùa báo hiếu
Nguồn gốc lễ Vu Lan
Xuất phát từ truyền thuyết về Bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu đã cứu mẹ của mình ra khỏi kiếp ngạ quỷ. Vu Lan là ngày lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ (và tổ tiên nói chung) - cha mẹ của kiếp này và của các kiếp trước.
Theo kinh Vu Lan thì ngày xưa, Mục Kiền Liên đã tu luyện thành công nhiều phép thần thông. Mẫu thân ông là bà Thanh Đề đã qua đời, ông tưởng nhớ và muốn biết bây giờ mẹ như thế nào nên dùng mắt phép nhìn khắp trời đất để tìm. Thấy mẹ mình, vì gây nhiều nghiệp ác nên phải sanh làm ngạ quỷ, bị đói khát hành hạ khổ sở, ông đã đem cơm xuống tận cõi quỷ để dâng mẹ. Tuy nhiên do đói ăn lâu ngày nên mẹ của ông khi ăn đã dùng một tay che bát cơm của mình đi tranh không cho các cô hồn khác đến tranh cướp, vì vậy khi thức ăn đưa lên miệng thức ăn đã hóa thành lửa đỏ.
Mục Liên quay về tìm Phật để hỏi cách cứu mẹ, Phật dạy rằng: "Dù ông thần thông quảng đại đến đâu cũng không đủ sức cứu mẹ ông đâu. Chỉ có một cách nhờ hợp lực của chư tăng khắp mười phương mới mong giải cứu được. Ngày rằm tháng bảy là ngày thích hợp để vận động chư tăng, hãy sắm sửa lễ cúng vào ngày đó".
Làm theo lời Phật, mẹ của Mục Liên đã được giải thoát. Phật cũng dạy rằng chúng sanh ai muốn báo hiếu cho cha mẹ cũng theo cách này (Vu Lan Bồn Pháp). Từ đó ngày lễ Vu Lan ra đời.
Wikipedia
Ðề: Thơ viết cho Mẹ nhân mùa báo hiếu
Vu Lan nhớ Mẹ
Vu Lan tấc dạ bỗng bần thần
Bởi Mẹ vừa tròn sáu chín xuân
Thất thập run run chờ cuối ngõ
Lòng con quặt thắt nhớ vô ngần
Ngày đi tuổi mẹ vẫn chưa già
Lúc được tương phùng tóc điểm hoa
Nuốt lệ làm vui ôi nghịch cảnh
Người thương chẳng trách kiếp không nhà
Tủi phận "Canh cô " Trời sắp sẵn
Đời con kiếp mẹ giống đôi phần
Tha hương viễn xứ thân "mồ quả"
Lập nghiệp quê người mỏi bước chân
Khắc mãi trong tim dáng Mẹ hiền
Ghi lòng khúc hát thuở đầu tiên
"À ...ơi ...tiếng võng no tròn giấc ..."
Nhẹ bước chân con dẫu muộn phiền
Phương xa trẻ chọn một cành hồng
Tấc dạ bùi ngùi mẹ biết không
Cảm tạ ơn Người gom mấy chữ
Đôi vần gởi gió tới bờ đông
QN
22/8/2009
Huhuh...Nhớ Mẹ quá ...
Ðề: Thơ viết cho Mẹ nhân mùa báo hiếu
VU LAN NHỚ MẸ
"Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng ...con phải mồ côi ..."
Vu Lan bỗng thấy bồi hồi
Nghe trong làn gió thoảng lời ca dao
Tâm tư con trẻ nghẹn ngào
Phương Nam dõi mắt Trời cao nguyện cầu ...
Ngày xưa chẳng có bể dâu
Mẹ không cực khổ dãi dầu nắng mưa
Lưng còng vất vả giữa trưa
Lo con tấm áo cơm dưa qua ngày...
Vô tư ...thưở ấy nào hay...
Khổ đau Cha Mẹ tháng ngày oằn vai
Giờ đây trên bước đường dài
Khi con là Mẹ ...mới hay ...được rằng ...
Lòng người Mẹ sáng như trăng
Cho con vui vẻ tung tăng vào đời
Bao la rộng tựa biển khơi
Sẵn sàng tha thứ những lời nói sai
Mẹ Như ánh nắng ban mai
Xua tan băng giá đêm dài vừa qua
Hiền hoà như những khúc ca
Đưa con về với quê nhà thân yêu ...
Mẹ như cánh gió đồng chiều
Nâng cao mơ ước " cánh diều tuổi thơ " *
Đưa thuyền khát vọng xa bờ
Chắp thêm nghị lực ...con thơ ...vào đời ...
Bao năm con vẫn nhớ lời
Tấm gương của Mẹ sáng ngời trong con
"Làm người hiếu đạo cho tròn
Đừng vì danh lợi uốn cong lòng mình
Trong đời nhân nghĩa lễ tình
Công dung ngôn hạnh chớ khinh khi Người"
Lời dạy vàng đá trọn đời
Khắc tâm con trẻ ...Mẹ ơi ...không nhoà...
Nhẹ nhàng con cài cánh hoa
Đỏ tươi rực rỡ lòng hoà niềm vui
Dù rằng dạ vẫn bùi ngùi
Bởi vì cách trở...nụ cười ...héo hon...
Phương xa chắc Mẹ mỏi mòn
Dõi theo từng bước chân con phiêu bồng
Tội thân cho kiếp má hồng
Tha hương biệt xứ long đong nửa đời ....
Hai phương ...Con - Mẹ lệ rơi ...
Chung dòng thương nhớ ....qua lời ca dao
Hai phương ...Con -Mẹ nghẹn nghào...
Đoàn viên mơ ước ...khi nào ...thành đây ...???
QN
30/6/2007
Nhớ Mẹ
Đêm trở giấc ôi buồn da diết
Bỗng bâng khuâng dạ nhớ miên mang
Mẹ như chiếc lá úa vàng
Chờ cơn gió nhẹ đưa sang kia bờ
Con thương lắm một đời của Mẹ
Sớm gian lao chẳng có tuổi thơ
Sóng xô hỏi biết đâu bờ
Lao đao một bến nương nhờ tấm thân
Con thương nỗi nhọc nhằn Mẹ gánh
Đã bao năm vai mỏng cố gồng
Nửa đời được mất như không
Vẫn câu tứ đức tam tòng khắc ghi
Con thương lắm những khi trở gió
Tấm thân già phải chịu đớn đau
Mẹ ơi nếu có phép màu
Khấn xin trời độ Mẹ mau an lành
Con thương những niềm đau Mẹ chịu
Giữ trong tâm chẳng kể ai hay
Những lời nông nổi gió bay
Mẹ mong con dại sớm thay đổi lòng
Thân dạt nổi quê người nửa kiếp
Trái đắng cay đã uống nhiều rồi
Giờ mong chỉ có Mẹ thôi
Để nghe lại tiếng đưa nôi ngọt ngào
"Con hỡi con ...gió thu nhẹ thổi
Năm canh chày thức đủ vừa năm
Bé xinh như ánh trăng rằm
Ôm con Mẹ khẽ...thì thầm ...yêu con ..."
QN
8/3/2009
@ Thơ cho Mẹ thì 4Q viết cũng khá nhiều ,nhưng để từ từ ...chứ gởi 1 loạt có khác gì mang Boom " khủng bố " hihihi....
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ
Ðề: Thơ viết cho Mẹ nhân mùa báo hiếu
Trích dẫn:
Trích dẫn của
CM4Q
VU LAN NHỚ MẸ
"Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng ...con phải mồ côi ..."
...
@ Thơ cho Mẹ thì 4Q viết cũng khá nhiều ,nhưng để từ từ ...chứ gởi 1 loạt có khác gì mang Boom " khủng bố " hihihi....
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ
Cảm ơn tỷ đã gởi bài nha. Chúc tỷ vui ha.
Tỷ cứ mang bài về đi tỷ.
Trong lớp học cũng có khá nhiều thơ của các bạn viết về Mẹ, PL cũng định xin phép các bạn ấy, mang thơ ra topic này.
Nếu topic đủ nhiều bài để ra được một tập thơ về Mẹ thì thật tuyệt.
PL cũng chúc tỷ cuối tuần vui vẻ nghen.
Ðề: Thơ viết cho Mẹ nhân mùa báo hiếu
Nhớ Cha
"Còn Cha,Còn Mẹ vẫn hơn
Không Cha,không Mẹ như đờn đứt dây"...
Hôm nay nỗi nhớ dâng đầy
Từ ngày Cha mất cỏ cây cũng buồn
Mắt sầu đẫm lệ trào tuôn
Ở nơi xa vắng Con luôn nguyện cầu
Sài Gòn nay đổ mưa ngâu
Dường như thấu hiểu nỗi sầu của con
Bao năm chữ Hiếu chưa tròn
Quê xa mình Mẹ mỏi mòn tháng năm
Hôm nay tháng bảy mười lăm
Đôi dòng con viết gởi thăm Mẹ hiền
Mong sao Mẹ bớt muộn phiền
Một đời vất vả gạo tiền áo cơm
Bông hoa thắm đỏ hương thơm
Con cài trước ngực mắt rơm lệ đầy....
3/9...Rằm tháng bẩy/2009
Ðề: Thơ viết cho Mẹ nhân mùa báo hiếu
CỦA CON.
Là mênh mông biển rộng.
Là ấm nồng vầng dương
Là đêm tròn giấc mộng.
Là ngày của yêu thương.
Là lời ru êm ả
Ngọt ngào phủ quanh nôi.
Dòng sông ngày sóng cả.
Con đò nhỏ ngược xuôi.
Là lúa đồng xanh mướt.
Cánh cò trắng rập rờn.
Cá quẫy sôi mặt nước
Cơn mưa chiều mơn mơn.
Là cầu tre lắc lẻo
Bước từng bước chênh vênh.
Một tiếng chim chèo bẻo.
Đánh thức ngày rộng thênh.
Là bánh dừa, bánh ú.
Thơm phức vị quê nhà.
Con nước ròng nước lớn.
Chở tuổi đời trôi qua.
Là đôi quang gánh nặng
Cong kẽo kẹt, kẽo cà
Đôi chân mẹ mệt nhọc.
Vừa về từ ruộng xa.
Là một bông hồng đỏ.
Rực rỡ mùa Vu Lan
Con hạnh phúc ngập tràn.
Run cài lên ngực áo.
Lạy trời đừng giông bão.
Đừng làm mẹ héo hon.
Con tuổi ngọc no tròn.
Mẹ dày thêm tuổi hạc.
Lạy trời đơm gió mát
Cho giấc ngủ mẹ đầy
Con ngồi đưa cánh võng.
Một trời hồng hoa, bay.
( 2/9/09 - Rằm tháng Bảy 09, HNhu )
Vu lan, mùa báo hiếu! Vu vơ vài dòng!
Mỗi lần đến dịp Vu lan, mùa báo hiếu, đa phần đều nhớ đến mẹ. Rất nhiều bài viết vào dịp này đều hướng về mẹ. Cũng đúng thôi, những kỷ niệm về mẹ bao giờ cũng đầm ấm và ngọt ngào.
“Mẹ ơi!
Ơn mẹ chín tháng mười ngày
Rút xương sẻ máu nuôi hình hài con*
Vòng tay ru hết tuổi son
Miễn sao ủ ấm giấc lành con thơ…”
“Mẹ ơi!
Ơn mẹ từng chữ bảo ban
Từng từ nắn nót dạy con làm người
Đỡ từng bước nhỏ vào đời
Bón từng muỗng nhỏ khi trở trời đau…”
Và còn nhiều nhiều lắm, có kể mãi vẫn không hết những ký ức về mẹ, nhưng mùa báo hiếu nào phải chỉ có mẹ đâu mà còn cả bố nữa. Không hiểu sao khi nghĩ về bố, những ký ức lại trở nên nhạt nhòa. Có lẽ …. suốt khoảng thời gian thơ ấu, bố đi làm xa chăng??... Hay vì bố ít chơi đùa cùng con??... Hay vì bố quá nóng tính????
Quả thật, đến giờ vẫn chẳng thể trả lời được tại sao, và không may là những ký ức về bố toàn là những ký ức chẳng đẹp tý nào!
“Bố ơi!
Dẫu năm tháng mấy chục đà trôi
Vẫn không quên một sáng bồi hồi
Mặt xanh xám bố dâng cuồng nộ
Sách bay tung sóng xoài ngoài lộ…”
“Bố ơi!
Trận đòn đau tức tưởi khóc thầm
Rồi tự hỏi phụ tử tình thâm
Sao bố chẳng tin lời con nói
Nỗi oan khiên lòng con nhoi nhói…”
Thế đấy, ngay cả những vần thơ cũng trở nên trúc trắc khi nghĩ về bố. Dẫu vậy… lạ thay… trong lòng chỉ buồn mà chưa hề bao giờ oán hận bố cả.
Mãi sau này, khi đã làm bố rồi,...
Chợt giật mình… khi thấy mình lại có những hành vi hệt bố ngày xưa.
Chợt giật mình… khi vẫn nghĩ rằng mình làm vậy là tốt cho con.
Chợt giật mình… nhận thấy về nhiều phương diện, tệ hơn bố ngày xưa rất nhiều.
Và chợt giật mình…. hiểu bố nhiều hơn. Nhưng…. đã quá muộn màng rồi... như người đời thường nói “Nước mắt chỉ chảy xuôi…”
“Giờ đây,
Nào có phải vu lan báo hiếu
Con mới nhớ công mẹ ơn cha
Canh cánh lòng thuở biết nghĩ suy
Dẫu hết đời cũng chưa trả hết
Gánh oằn vai bố mẹ cưu mang
Thôi thì như người đời thường nói
Nước chảy xuôi có ngược bao giờ
Món nợ kia con xin gánh lấy
Chỉ mong sao thế hệ mai này
Nên người nên nghĩa thỏa lòng thay…”
Vu lan 2009, vu vơ vài dòng!!
03/09/2009
PS
Ðề: Thơ viết cho Mẹ nhân mùa báo hiếu
Kính tặng mẹ: Mùa Vu lan nào con cũng xa mẹ, con nhớ mẹ lắm.
http://i657.photobucket.com/albums/u...5112505321.jpg
Thương Mẹ!
Thương… thương….
Một nỗi nhớ… nhà
Mẹ ơi có biết
Mưa nhòa mắt con
Thương… thương….
Một tấm lòng son
Con đem gieo khắp lối mòn cô liêu
Thương… thương….
Một thoáng lam chiều
Tóc xanh giờ đã… phủ nhiều phong sương….
-MD- 05/08/2009
Người đồng hành của ta
Không còn bên ta nữa
Đôi chân ta lần lữa
Bước đi trong cuộc đời
MẸ ƠI ( Mỹ Duyên)
Mẹ ơi! con mỏi chân rồi
Muốn về bên mẹ không rời bước chân
Vậy mà! Lòng lại phân vân
Còn vương vấn nợ phong trần chưa vơi
Đường đời con mải rong chơi
Nên yêu thương mới xa vời tầm tay
Ngả lòng vào với men say
Giật mình, tỉnh dậy đã hay, trưa rồi!
Có lẽ con đi tiếp thôi
Lặng nhìn nước chảy mây trôi mà buồn.
-MD- 23/08/2009
Ðề: Thơ viết cho Mẹ nhân mùa báo hiếu
MẸ !
Nắm đất cuối cùng lấp kín mộ sâu
Quanh con tối sầm bốn bề bão nổi
Ông trời ơi! Sao mà người nỡ vội
Cướp Mẹ đi…
không trăn trối một đôi lời...
…..
Mười năm chẵn, hai đứa phận mồ côi
Rưng rưng nhớ cánh hoa rơi trong từng nắm đất
Nghĩa trang chiều tê buốt lòng ai cắt
Lê bước thẫn thờ, ôi khắc nghiệt thời gian
Ngôi nhà xưa, um tùm cỏ rêu hoang
Hoa và rượu cùng nến nhang con lạy Mẹ
Nơi thiên đàng mong người không cô lẻ
Không tất tả gian nan như ở cõi trần
Thoang thoảng đâu đây lời ru Mẹ trong ngần
Từng đêm từng đêm canh con giấc ngủ
Nửa đời sau dù gió mưa vần vũ
Con vẫn âm thầm tìm bóng Mẹ, Mẹ ơi!