Nói thế quá sớm. Thấy ngượng. Mình không có ý chí học hành như bạn đâu. Nhưng thôi đã đâm lao thì phải theo lao. Cũng là 1 lần lấy lại cảm giác học hành, thi cử... Nếu vượt thì cũng sẽ mất thời gian và tiền bạc + công sức. SẼ cố nếu không bị "quá cố" !:D
14-08-2010, 12:07 AM
SunWild
Re: Những khoảnh khắc...
Chị làm em nhớ lại một thời đi học với bao hoài bão và dự định ấp ủ, em cũng có may mắn là lên kế hoạch nào cũng đều thực hiện được cả. Nếu làm NCS thì việc chọn thày cũng rất quan trọng, quan trọng nhất là thày không cản trở việc của mình :D Em nhớ ngày xưa có chị bạn nước ngoài làm NCS về Tin học với ông thày chức cũng to, nhưng ko hiểu sao cản trở chị ấy đủ thứ (chắc chị ấy cũng ngang ngạnh và cá tính), kết quả là 5 năm mới bảo vệ được rồi đi làm postdoc ở Canada, từ đó không liên lạc nữa nên không có tin tức gì :D Hihi kể chuyện vui thế thôi chứ phần lớn những người làm NCS em biết đều vượt qua được mọi khó khăn :)
14-08-2010, 12:15 AM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Chuẩn xác Sunwild ạ. May mà "sư phụ" của chị chỉ mắc bệnh cũng "lắm lời" như chị nên toàn mắng át trò... làm con bé hôm trước tức quá, nói lại với 1 cái giọng rất đau khổ: "Cháu chỉ có thế thôi. Không có tí kinh nghiệm gì. Cô cho cháu 1 lời khuyên nếu không làm nữa, cháu sẽ không làm. ". Thế là sư phụ bảo: "Thì tao đang cố gắng để giúp mày đây". Chị bảo: "Cháu mà cứ nghe ai quát cháu là cháu sợ lắm, không có tinh thần để làm gì đâu". Sư phụ bảo: "Thế thì mày phải tập nghe mắng mỏ đi vì đứa nào mà tao hướng dẫn cũng bị mắng te tua... Không mắng làm sao được!" hihihi. Sợ thật! Mà tính Bou thì ưa ngọt, nói ngọt thì bảo gì cũng nghe, cứ mắng mắng, quát quát là mất hết tinh thần... Nhưng nói thật là nhìn vào số điểm chuẩn đầu vào Tiếng Anh, Bou đau khổ lắm... Nhưng thôi đã cố thì phải cố hết mình. Nhưng đúng là già rồi, giờ giở lại chuyện học hành thấy ngại và chẳng vào tí nào. Ngán dã man... Nhưng thôi cứ nghĩ rằng, số mình nó vất vả... nhưng cái gì vất vả gì khi nó thành công mới thấy vui... Vừa làm đề cương luận án mà tối nào Bou cũng đi xem xiếc tại Liên hoan xiếc quốc tế, rồi cày kéo 3 bài cho báo, lại còn đi học tiếng Anh nữa... Bận như 1 con ma... vậy mà vẫn cứ lọ mọ chui ra chui vào NR nữa chứ. Cái tính thích chơi, thích tán dóc nó ngấm vào người... Khổ. Cảm ơn em đã nói gần nói xa về vụ làm NCS, hi vọng là Bou cũng sẽ được như bạn em , mà không được thì Bou cũng vẫn cứ vui mà... Mình đã làm hết sức mình còn cái mà mình không có khả năng thì rõ ràng có hết sức thì vẫn không được. Lại phải nhờ vào may mắn! Nhưng cuộc sống như những bậc thang ấy. Mình cứ bước lên từng bước từng bước đầy gian nan, khó khăn. Hết khó khăn này tới khó khăn khác... Thậm chí cả những khó khăn mà mình tự tạo nên ... Nào, cố lên... nhưng đừng "quá cố" tôi ơi! hic !:D
Đây là hai nghệ sĩ giành giải vàng duy nhất tại Liên hoan xiếc quốc tế lần 3 vừa kết thúc ngày 11.8 vừa qua. Họ là 2 anh em: Quốc Cơ và Quốc Nghiệp.Tiết mục của họ là "Sức mạnh đôi tay", Bou cũng mong mình sẽ đứng vững bằng cả hai tay và 2 chân của mình trong mọi việc... và có được sức mạnh phi thường nữa... he he. Ảnh này Bou chụp đấy. Máy ảnh vừa bán để chờ mua máy mới, dùng máy cơ quan chưa quen
[B]Chuẩn xác Sunwild ạ. May mà "sư phụ" của chị chỉ mắc bệnh cũng "lắm lời" như chị nên toàn mắng át trò... làm con bé hôm trước tức quá, nói lại với 1 cái giọng rất đau khổ: "Cháu chỉ có thế thôi. Không có tí kinh nghiệm gì. Cô cho cháu 1 lời khuyên nếu không làm nữa, cháu sẽ không làm. ". Thế là sư phụ bảo: "Thì tao đang cố gắng để giúp mày đây". Chị bảo: "Cháu mà cứ nghe ai quát cháu là cháu sợ lắm, không có tinh thần để làm gì đâu". Sư phụ bảo: "Thế thì mày phải tập nghe mắng mỏ đi vì đứa nào mà tao hướng dẫn cũng bị mắng te tua... Không mắng làm sao được!" hihihi. Sợ thật! Mà tính Bou thì ưa ngọt, nói ngọt thì bảo gì cũng nghe, cứ mắng mắng, quát quát là mất hết tinh thần... Nhưng nói thật là nhìn vào số điểm chuẩn đầu vào Tiếng Anh, Bou đau khổ lắm... Nhưng thôi đã cố thì phải cố hết mình. Nhưng đúng là già rồi, giờ giở lại chuyện học hành thấy ngại và chẳng vào tí nào. Ngán dã man... Nhưng thôi cứ nghĩ rằng, số mình nó vất vả... nhưng cái gì vất vả gì khi nó thành công mới thấy vui... Vừa làm đề cương luận án mà tối nào Bou cũng đi xem xiếc tại Liên hoan xiếc quốc tế, rồi cày kéo 3 bài cho báo, lại còn đi học tiếng Anh nữa... Bận như 1 con ma... vậy mà vẫn cứ lọ mọ chui ra chui vào NR nữa chứ. Cái tính thích chơi, thích tán dóc nó ngấm vào người... Khổ[/B]!:D
Làm NCS trong nước vất vả lắm, nếu làm ở nước ngoài thì đơn giản hơn nhiều. Nhưng học trong nước thì vui, thôi không thành công cũng thành nhân chị à, sống có mục đích thấy dễ chịu lắm, mọi bức xúc đều hoá nhỏ như con thỏ hihi :D
14-08-2010, 01:21 PM
mainhungayhomqua
Re: Những khoảnh khắc...
Trích dẫn:
Trích dẫn của SunWild
Làm NCS trong nước vất vả lắm, nếu làm ở nước ngoài thì đơn giản hơn nhiều. Nhưng học trong nước thì vui, thôi không thành công cũng thành nhân chị à, sống có mục đích thấy dễ chịu lắm, mọi bức xúc đều hoá nhỏ như con thỏ hihi :D
Cái gì cũng có tính 2 mặt cả. Làm trong nước thực sự rất "vất vả" đòi hỏi học viên phải đủ tính nhẫn nhịn và tiềm lực kinh tế để theo đuổi suốt 4 năm nhưng đổi lại chất xám yêu cầu lại không cao. Đa phần học viên đều theo phương châm "đi làm là chính, học là phụ" nên sau 4 năm phần lớn mọi người xin gia hạn, thậm chí cá biệt có trường hợp gia hạn kéo dài đén 7 năm mới xong cái bằng, không phải vì quá khó mà vì các học viên mải mê đi làm "quên" mất việc nghiên cứu. Cũng vì vấn đề kinh tế đi kèm với học vị này mà đa phần những người đi học đều khá lớn tuổi, có chức sắc, có nguồn thu ổn định, vững vàng hoặc có những "đường lối" cụ thể cho đường công danh, vì thế không ít người bỏ ngang khi "đường công danh" của họ rẽ sang lối khác. Học trong nước cũng nhàn hạ hơn vì số giờ trên lớp không nhiều, chủ yếu học viên làm việc với giáo viên hướng dẫn tại nhà nên thường chuyện học hành là của thầy trò với nhau, không ai can thiệp, thế nên cái mà một học viên Tiến sỹ phải "vất vả" nhất là tính nhẫn nhịn và tiềm lực kinh tế. Hợp thầy, chiều được thầy thì thuận mà không hợp thì liêu xiêu nhưng khả năng sau là cực thấp vì thường thầy trò chọn nhau từ trước.
@ Chủ topic: Theo những gì chủ topic viết thì hình như cái mà chủ topic gọi là đề cương chi tiết của luận án là "đề cương sơ bộ"? Đề cương sơ bộ có thể hoàn thiện trong vòng nửa giờ đến 1 ngày là cùng, nó thể hiện cái mà học viên định nghiên cứu. Còn đề cương chi tiết không thể hoàn thành trong vòng vài ngày mà phải mất cả năm, thậm chí hàng năm vì nó phản ánh kết quả nghiên cứu của học viên dựa trên quá trình đọc tài liệu, phỏng vấn, điều tra, chạy mô hình, ra kết quả...
14-08-2010, 02:51 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Hì. Nếu làm 1 đề cương luận án để bảo vệ trước 1 hội đồng toàn các nhà khoa học trong 1 ngày thì quả là siêu. Vì khi lập được 1 đề cương trong đó hệ thống đầy đủ các chương, các điều, các mục nhỏ... đòi hỏi người làm nó trước hết phải cực kỳ am hiểu cái đề tài và lĩnh vực mình đăng ký. Nếu 1 người không nắm đầy đủ lĩnh vực đó thì khó có thể viết ra cái gì ngay trong 1 ngày với đầy đủ các tiêu chí như: Tính cấp thiết, mục đích nghiên cứu, lịch sử nghiên cứu, phương pháp luận nghiên cứu, đóng góp lý luận và đặc biệt là Kết cấu chi tiết nội dung của luận án. Ngay việc dựng lên 1 kết cấu nội dung với các chương, mục và điều mục nhỏ đã đòi hỏi người làm phải thu thập tài liệu trong lĩnh vực mà mình đăng ký đã, mà thời gian để thu thập không thôi, chưa phải "nạp" và phân tích và đề ra đề cương đã là khó khăn lắm. Lập ra đề cương nếu không am hiểu và những câu chữ không chuẩn xác sẽ không thuyết phục được hội đồng khi bảo vệ. Theo thực tiễn từ "sư phụ" của mình cùng một số người làm tiến sĩ thì khi tiến hành bảo vệ đề cương luận án họ phải chuẩn bị cả năm trời và đề tài đó phải gắn bó với hoạt động thực tiễn và cả vấn đề mà họ quan tâm theo dõi rất lâu. Sư phụ mình còn bảo: "Mày là con "ất ơ" nhất trong những đứa làm luận án với tao. Những "thằng" khác chúng nó nung nấu tới cả năm trời mới dám đi bảo vệ. Còn để bảo vệ thành công luận án có "thằng" làm với tao tới 10 năm đấy :D". Nếu bạn nói làm 1 ngày thì có thể xong bản đề cương với 15 trang thì quả là siêu. Trình độ của chủ topic không thể làm nổi. Quả thực thì mình cũng không rõ cách gọi tên đề cương của mình là "sơ bộ" hay "chi tiết" theo cách gọi của bạn. Mà chỉ thấy sư phụ vẽ ra 1 form đầy đủ các yếu tố trên và tự mình phải về tìm mọi thứ mình có để bồi đắp thành. Việc làm nghiên cứu sinh ở VN đúng là nghe nhiều người nói là lâu và mất nhiều công sức, tiền bạc... như anh bạn mình vừa bảo vệ thành công anh ấy đã phải mất 10 năm đeo đuổi công trình đó. Còn 1 anh chuẩn bị bước vào bảo vệ đề cương luận án giống mình thì đề tài đó anh ấy đeo đuổi tới 3 năm trong công tác quản lý của anh ấy. Vậy mà cái đề tài mình đăng ký lúc đầu và đã từng là luận văn bảo vệ tốt nghiệp đại học đã bị "sư phụ" bỏ đi thay vào đó là 1 đề tài hoàn toàn khác. Dĩ nhiên đề tài đó cũng không xa lạ với mình nên mới có thể cày kéo trong 3 ngày cấp cập.
:youarethewoman:
14-08-2010, 04:12 PM
Triplec
Re: Những khoảnh khắc...
Trích dẫn:
Trích dẫn của mainhungayhomqua
@ Chủ topic: Theo những gì chủ topic viết thì hình như cái mà chủ topic gọi là đề cương chi tiết của luận án là "đề cương sơ bộ"? Đề cương sơ bộ có thể hoàn thiện trong vòng nửa giờ đến 1 ngày là cùng, nó thể hiện cái mà học viên định nghiên cứu. Còn đề cương chi tiết không thể hoàn thành trong vòng vài ngày mà phải mất cả năm, thậm chí hàng năm vì nó phản ánh kết quả nghiên cứu của học viên dựa trên quá trình đọc tài liệu, phỏng vấn, điều tra, chạy mô hình, ra kết quả...
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
Quả thực thì mình cũng không rõ cách gọi tên đề cương của mình là "sơ bộ" hay "chi tiết" theo cách gọi của bạn. Mà chỉ thấy sư phụ vẽ ra 1 form đầy đủ các yếu tố trên và tự mình phải về tìm mọi thứ mình có để bồi đắp thành. ...
:youarethewoman:
Triplec nghĩ đề cương Boulevard chuẩn bị bảo vệ là đề cương sơ bộ, bảo vệ trong kỳ thi tuyển đầu vào NSC trong nước. Đề cương chi tiết là sau khi đã là NCS rồi. Viết đề cương sơ bộ không phải quá phức tạp, không tốn mấy thời gian, nhất là với những người đã có thời gian đầu tư vào đề tài của mình kỹ lưỡng, biết rõ hướng nghiên cứu của mình là gì, mình dự định sẽ làm ntn..., có thể viết ra trong vòng 1 hoặc 1/2 ngày như Mainhungayhomqua nói (tất nhiên chỉ là viết ra thôi, mọi thứ thì phải có sẵn trong đầu và trong tay hết rồi). Tuy nhiên nếu bạn chưa chắc chắn hướng nghiên cứu của mình thì để "đẻ" ra được một bản đề cương 15 trang có sức thuyết phục với hội đồng các giáo sư cũng không phải đơn giản.
Chúc Boulevard may mắn và thành công với hướng đi đã chọn.
14-08-2010, 04:52 PM
Boulevard
Con gái ở Sapa
Năm nay con gái đắt hàng đi chơi nhiều. Nên vui lắm. Về nhà hỉ hả đưa cho mẹ USB và nói: Mẹ post ảnh vào facebook cho con mẹ nhé. Nhìn vào 1 loạt những ảnh cô con gái chụp mới thấy con gái sắp thành thiếu nữ rồi. Và cũng đẹp như ai...
Anh đẹp và rõ nét quá.
Mẹ to thế thì làm gì con chả chóng nhớn nhỉ
:tungtang::tungtang:
16-08-2010, 12:07 AM
Boulevard
Lục lại quá khứ...
Ngày hôm qua là thế
(Ca sĩ : Quang Dũng) Là những gì nhẹ nhàng, tha thiết của ngày tháng cũ tưởng chừng như vẫn còn đâu đây nhưng ngày hôm qua là thế! Chìm khuất trong mưa xóa nhòa. Âm điệu và lời nhạc êm dịu đã dẫn đưa ta trở lại với ngày xưa, gợi lại cho ta những nỗi niềm riêng.
Là những gì nhẹ nhàng, tha thiết của ngày tháng cũ tưởng chừng như vẫn còn đâu đây nhưng ngày hôm qua là thế! Chìm khuất trong mưa xóa nhòa. Âm điệu và lời nhạc êm dịu đã dẫn đưa ta trở lại với ngày xưa, gợi lại cho ta những nỗi niềm riêng. Rồi cũng lại là ngày hôm qua, những kỷ niệm từ tháng năm cũ chợt tìm về thật dịu dàng không ồn ào, mãnh liệt, da diết mà là nỗi nhớ thật dịu êm thoáng hiện trong ta.
Mỗi ngày trôi qua với một nhịp sống khác nhau, có những sai sót, vội vàng, lãng quên, và có cả những điều nằm ngoài ý muốn. Có phải tất cả đều là những gì cần phải xảy đến cho ta mỗi một ngày, để cho ta hiểu biết thêm những khía cạnh khác nhau của cuộc đời. Chung quanh những bon chen, lo lắng và tất bật trong cuộc sống, chợt có lúc ta khao khát một ngày nắng ấm, thầm mong những điều đơn giản hay những ước mơ giản dị ngỡ như sẽ dễ dàng thực hiện nhưng rồi lại không đạt được. Cũng như ngày hôm qua, mình đã mơ ước một ước mơ dẫu bình thường, ngồi bên em hoàng hôn đâu đó rụng rơi.
Có những lúc bỗng thấy mình không là mình, như lạc lõng giữa xa lạ, cô đơn vây quanh, rồi tự lòng cảm giác ra được nỗi niềm triền miên, tâm hồn băng hoại. Chỉ có em biết từng đêm, từng đêm tỉnh giấc, chợt thấy ta giữa xa lạ nơi nào. Sao nghe tha thiết, thật gần nơi đây, mặc dù là chơi vơi giữa xa lạ trong màn đêm nhưng chỉ có em biết, chỉ có tâm hồn đồng giao cảm mới nhận biết được đêm nay ta thức giấc.
Ngày hôm qua là thế, vui đó, buồn đây, nỗi nhớ và những ước mơ nhỏ bé vẫn từ từ, êm đềm xen kẽ vào trong cuộc sống bận rộn của mỗi người. Thời gian cứ thế dần trôi, ta cứ thầm ngỡ cuộc đời mãi là sóng yên biển lặng, nhưng rồi bất chợt trong phút chốc ta lại thấy rằng ngày hôm qua cạn lối, chỉ có anh trước biển rộng, chợt nhận ra mình ... cô đơn giữa đời nhau.
Kết bài hát và kết cả lời bình cho bài hát:o
16-08-2010, 12:15 AM
Boulevard
Re: Lục lại quá khứ...
Nó đã từng viết "Nơi sâu thẳm từ trái tim " và giờ nó lại lục lại "Kí gửi 1 tình yêu qua chát"... Sau khi đọc lại những gì nó đã từng viết (có thể là cường điệu chút để lấy tiền nhuận bút) nhưng giờ sao đọc lại nó thấy nó bây giờ sao cằn cỗi và mất dần đi sự lãng mạn, nó thèm được trở lại những cảm giác một thời mà nó có quá...
Kí gửi một tình yêu qua chát
2005,
Tôi và Hoàng thân nhau từ ngày học trường quân đội, Hoàng coi tôi như một người bạn đúng với nghĩa “tri kỷ”! Anh chẳng dấu diếm tôi chuyện gì, từ chuyện vui cho tới chuyện buồn. Hoàng kém tôi 1 tuổi nhưng anh lại rất chững chạc và hiểu biết, còn tôi luôn bị Hoàng đùa là “ngây thơ” bởi những chuyện va chạm trong xã hội, những tệ nạn xã hội tôi rất mù mờ, cũng nh u cách đối nhân xử thế với đủ loại ngu ời trong xã hội...
Tốt nghiệp, Hoàng phấn đấu làm việc và được giao vào một vị trí quan trọng của một cơ quan quân đội. Hiện giờ, mới 30 tuổi anh đã được bầu là bí thư chi bộ Đảng trong đơn vị, dưới quyền anh là những cán bộ đều đã có tuổi. Thành đạt về công danh thì Hoàng lại thất bại về tình cảm. Ngay khi rời ghế nhà truờng, Hoàng đã gặp Hạnh và yêu Hạnh say đắm. Từ ngày Hoàng yêu thì quỹ thời gian để gặp bạn bè và tôi trở nên hiếm hoi. Hạnh kém Hoàng 7 tuổi và là một cô gái xinh đẹp. Hoàng đã giành toàn bộ công sức để nuôi Hạnh ăn học 4 năm bởi nhà Hạnh rất nghèo. Sau khi ôm tấm bằng đại học, Hạnh chia tay Hoàng... Từ ngày đó Hoàng rất buồn, mặc dù công việc vẫn được cấp trên tin tưởng, cấp dưới nể phục, nhưng ngoài giờ làm việc anh triền miên lao vào các cuộc nhậu nhẹt. Hễ có ai rủ đi chơi, đi nhậu, đi cà phê là anh nhận lời cốt để quên đi nỗi đau Hạnh để lại trong anh. Tôi gặp Hoàng nhiều hơn, cố gắng tìm mọi cách để an ủi, rủ anh đi chơi với bạn bè. Nhiều người khi buồn thường khó che dấu được tình cảm, với Hoàng lại khác, anh luôn biết che dấu nỗi buồn của mình! Nhưng, tôi biết đằng sau những nụ c uời, giọng nói đầy vui vẻ, anh dấu trong mình một nỗi đau... Tôi thấy rõ sự tuyệt vọng của anh mỗi khi anh hát những bài như: Đổi thay, Một lần nữa thôi, Chân tình...
Tôi không phải là một cô gái xấu xí, thậm chí theo nhận xét của mọi người thì tôi là cô gái ưa nhìn, năng động và hấp dẫn. Bên tôi luôn có những người bạn trai vây quanh, tìm mọi cơ hội để thể hiện “bản lĩnh” đàn ông! Thế nhưng, tôi chẳng có chút rung động nào với họ mà tất cả suy nghĩ và việc làm của tôi đều hướng về Hoàng. Nhìn Hoàng âm thầm chịu đựng nỗi đau khổ, đã bao đêm tôi đã khóc vì thu ơng anh và khóc vì sự bất lực khi không thể nói lên được tình cảm của mình. Tôi sợ nói ra sẽ mất anh bởi đã bao lần Hoàng nói rằng sự ra đi của Hạnh đã khiến anh không thể còn chút tình cảm để tới với người con gái khác, anh luôn tìm cách từ chối mọi lời mai mối...
Dịp may đã đến, Hoàng nối mạng vào máy tính, chúng tôi thường chát với nhau. Khi chát với tôi, Hoàng mới bộc lộ hết tất cả những suy nghĩ, tuyệt vọng của anh về cuộc sống, về hôn nhân và gia đình...Nhìn g uơng mặt anh ngày càng phờ phạc, gầy rộc bởi sự cô đơn, trống trải và những đêm không ngủ suy nghĩ về cuộc tình dang dở, tôi không thể cầm được nỗi lòng của mình. Nhưng giữa chúng tôi d uờng như vẫn có một ranh giới không cho tôi tự tin để bày tỏ tình cảm với anh. Mỗi tối đi qua nhà Hoàng, thấy đèn sáng lòng tôi cảm thấy rất vui, nếu không tôi biết anh lại đang tự đầy đọa mình ở một tiệc rượu nào đó...
Tôi nảy ra cách giới thiệu cho Hoàng một địa chỉ “chát”, nói rằng đó là một người bạn gái của tôi “chát” rất siêu. Hoàng từ chối, tôi nói với Hoàng rằng sẽ rất thú vị khi có đuợc một người bạn ở trên mạng mà mình không cần biết mặt mà chỉ để “tâm sự” mỗi khi “chẳng biết làm gì”! Tôi về lập địa chỉ chát mới với cái tên rất lãng mạn: Thanhtieuconuong! Từ hôm đó tôi phải đóng thêm một vai: Thanh, người bạn của mình. Lúc đầu Hoàng rất dè dặt nhưng có lẽ Thanh có cách trò chuyện gần gũi và rất đồng cảm nên anh trở nên say mê chát với Thanh. Có lẽ vì không sợ lộ mặt, Hoàng đã trò chuyện rất thật lòng với Thanh! Trong câu chuyện thỉnh thoảng tôi lại lái anh về mình – người đóng vai trò trung gian là bạn của Hoàng và Thanh. Hoàng chỉ nói về tôi với sự trân trọng và yêu quý một cô bạn gái thân. Có những lúc tôi phải ra cửa hàng để vào một lúc hai địa chỉ của tôi và Thanh. Cứ thỉnh thoảng tôi lại nhảy vào địa chỉ của Hoàng khi anh chát với Thanh, tỏ ý “Ta biết mi đang chát với...!”.
Đi chơi với tôi, Hoàng th uờng nhắc tới Thanh và hỏi tôi Thanh là nguời thế nào, vì sao mà không dám gặp Hoàng. Giờ đây, Thanh đã có một vị trí cực kì quan trọng vào những buổi tối của Hoàng. Ngày nào Hoàng cũng hẹn chát, có lúc máy bị tắt, Hoàng phóng ra cửa hàng như điên để kịp hẹn... Và dĩ nhiên những cuộc nhậu của Hoàng cũng ít dần đi. Chát với Thanh, Hoàng đã đem hết cả tình yêu và sự tha thiết muốn gặp Thanh, được bên Thanh, Thanh là người con gái quan trọng nhất đối với Hoàng, cả đời này Hoàng sẽ chẳng tìm ai được người tâm đầu ý hợp, tri kỷ như Thanh...
Tôi phải làm gì bây giờ? Khi đóng vai Thanh, tôi chỉ muốn một điều là làm thế nào để Hoàng vui, không bị cô đơn... Hoàng đã cài đặt webcam và chát bằng tiếng, chắc là hi vọng sẽ đu ợc nhìn thấy Thanh, nghe giọng của Thanh... Tôi đã phải nói dối anh rằng chỗ cửa hàng của Thanh không có chát hình, chát tiếng và Thanh cũng không muốn gặp một ng uời bạn trên mạng vì Thanh là một cô gái rất xấu và trông rất nhạt nhòa... Hoàng bảo tôi: “Dẫu em Thanh có xấu xí như em thường nói, nhưng qua chát tôi thấy em là một cô gái sâu sắc, có tâm hồn, đó mới là điều quan trọng đối với tôi!”. Hoàng đã yêu Thanh - một con người ảo ở trên mạng và đâu biết con người thật lại chính là tôi - người bạn gái thân luôn ở bên anh! Nói thật cho Hoàng, Thanh chính là tôi, liệu Hoàng có chấp nhận hay chúng tôi sẽ đánh mất đi tình bạn đáng trân trọng? Để Thanh tự nói với Hoàng là đã có người yêu hoặc đã có chồng? Nếu vậy vết thương lòng của Hoàng sẽ lại thêm một lần đau đớn! Sẽ lại thêm một cú sốc về tình cảm cho Hoàng. Không nói gì và lặng lẽ bặt vô âm tín... Tôi phải làm gì và sẽ ra sao nếu một ngày Hoàng nhận ra Thanh chính là tôi...
(Cái nick thanhtieuconuong sau câu chuyện này đã biết bao nhiêu bé teen làm quen và muốn nói chuyện, nhưng rồi thời gian đã làm nó quên mất cả pass để vào lại...)
16-08-2010, 04:20 PM
Boulevard
Re: Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
2g10 phút nó tỉnh dậy và chợt nhớ ra phải đi ngay. 4 cây số lên ĐH KHXH&NV, 10cây số về Bộ Văn hoá Thể thao & Du lịch để dự họp về Liên hoan các vở diễn lịch sử. 1 cây số tranh thủ chạy từ Ngô Quyền sang Trần Hưng Đạo lấy nhuận bút ở TTXVN tháng 6 và tháng 7 : "Chưa có, 2 ngày nữa em ạ". Từ Trần Hưng Đạo 1,5 cây về Báo Nhân dân - Hàng Trống được câu trả lời: "Cô thư ký ban bị động thai nên nhuận bút tạm ngừng trả 1 tháng". Từ Hàng Trống về Bùi Thị Xuân may cái quần (vải mua mấy ngày nay chưa kịp đi đo), từ Bùi Thị Xuân chạy về báo. Đang đi thì gặp trời mưa ngại không mặc áo mưa, ướt 30%. Ngưng nghỉ tới 4g30 lại từ cơ quan ngược lên ĐH KHXH&NV để học tiếng "em" tới 8g30 mới được về nhà. Ối rời ơi. Sao cái số nó không phải là con trâu mà là con ngựa. Thôi, tranh thủ điện thoại cho đối tác lấy tư liệu ... để đêm về cày.
:khoc::khoc::khoc:
16-08-2010, 07:07 PM
Tường Thụy
Re: Lục lại quá khứ...
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
....................
Kí gửi một tình yêu qua chát
...................
Anh nghĩ lập một nick giả để nói chuyện với người mình đã từng quen biết hoàn toàn không nên, kể cả sự giao lưu chỉ bằng thơ hay những lời viết chung chung.
Mặt khác, với người chưa gặp cũng không nên khai khác những điều về mình ví dụ tuổi tác nghề nghiệp, học vấn ... Như vậy thể hiện sự tôn trọng bạn và khi giao lưu sẽ tự tin hơn. (điều gì không muốn nói ra thì thôi nhưng đã nói thì đừng nói khác đi). Nói tóm lại làm gì cũng tính đến hậu quả sau này.
Trong trường hợp em nêu trong bài viết, anh nghĩ cứ để cho nhân vật Thanh lặn mất tăm. Nếu nói ra sẽ mất cả tình bạn luôn đó.
Dẫu cho anh ta có nói dù Thanh như thế nào vẫn yêu thì đó chỉ là ngộ nhận.
Mà anh bạn ấy cũng dở nhỉ. Khi đã thân tới mức ấy rồi, chỉ cần xin Thanh số máy thì có cách ứng xử ngay thôi mà, ví dụ nếu không cho thì không nên giao tiếp nữa vì chắc chắn có vấn đề nào đó.
Hic hic, anh nói thế là theo quan điểm của anh, không biết có lạc hậu quá không.
16-08-2010, 08:32 PM
Boulevard
Con gái xì teen
Đi xem nghệ thuật, con gái thích mê được chụp ảnh với nghệ sĩ và ca sĩ nổi tiếng. Thế nên con gái luôn có những bức ảnh rất ngộ nghĩnh
Đại ca à. Về logic thì nghĩ như đại ca là đúng, dưng mà là "con gái" đôi khi không dám nói thật lòng mình mà phải dùng 1 cái nick, hơn thế cái nick này, Thanh cũng đã nói : Sẽ chỉ là 1 người bạn trên mạng và giúp đỡ Hoàng vượt qua cơn khủng hoảng tinh thần thay cho việc đi nhậu nhẹt và hủy hoại con người mình thì ngồi trên chát, chia sẻ, tâm sự với 1 người bạn cũng tốt mà. Thực ra câu chuyện này viết trước câu chuyện "Nơi sâu thẳm trong trái tim", và chàng trai đó đã biết Thanhtieuconuong là ai... Sau đó chàng càng trân trọng cô bạn thân của mình hơn. Nhưng rốt cuộc họ đã không thể đến với nhau bởi giữa họ có quá nhiều rào cản. Đó là trách nhiệm gia đình.
Boulevard ở ngoài đời cũng vậy, cho tới giờ cũng có 1 vài cái nick làm bạn vài năm rồi nhưng chưa hề biết tên thực sự, biết mặt... Chỉ khi buồn thì vào chia và sẻ, thậm chí khóc tu tu... Đại ca "già rồi" nhá, chỉ thích "táp liền" thui. hichic... Chắc hay bị các em trêu đây mà!Đọc cái câu chuyện của bác trong nhà Tạp văn về vụ nick ảo rùi ạ.
:haha::haha::haha::haha:
17-08-2010, 10:30 AM
TeacherABC
Re: Những khoảnh khắc...
Hi Bou, đã vào rảo quanh một vòng rồi đấy nhé! Good luck!
Bé thích làm điệu như thế chắc Bou cũng mệt với bé đây!
17-08-2010, 11:26 AM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Trích dẫn:
Trích dẫn của TeacherABC
Hi Bou, đã vào rảo quanh một vòng rồi đấy nhé! Good luck!
Bé thích làm điệu như thế chắc Bou cũng mệt với bé đây!
Không mệt tí nào đâu ạ. Bé đáng yêu lắm, nếu bác Teacher đọc 1 số bài về bé trong NKK sẽ thấy ngay mừ... Được bác đảo qua nhà dù chỉ là vài giây cũng cảm thấy hân hạnh lắm. Iem là iem hơi bị thích bạn bè tới thăm nom nhau đới ạ. Âu cũng biết hơn 1 chút về tình hình của nhau cũng như để hiểu nhau hơn. Giá mà bác Tea lập blog riêng nhỉ??? Em thấy bác chỉ trung thành với topic các bài hát. :o
17-08-2010, 01:14 PM
TeacherABC
Re: Những khoảnh khắc...
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
Không mệt tí nào đâu ạ. Bé đáng yêu lắm, nếu bác Teacher đọc 1 số bài về bé trong NKK sẽ thấy ngay mừ... Được bác đảo qua nhà dù chỉ là vài giây cũng cảm thấy hân hạnh lắm. Iem là iem hơi bị thích bạn bè tới thăm nom nhau đới ạ. Âu cũng biết hơn 1 chút về tình hình của nhau cũng như để hiểu nhau hơn. Giá mà bác Tea lập blog riêng nhỉ??? Em thấy bác chỉ trung thành với topic các bài hát. :o
Anh thì dốt văn mà chữ nghĩa lại kém nên chẳng dám lập blog riêng! Chỉ biết mượn các bài hát để nói lên tâm trạng của mình thôi! Dù sao nghe nhạc nhiều cũng thấy lòng mình dịu lại...
17-08-2010, 02:37 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Trích dẫn:
Trích dẫn của TeacherABC
Anh thì dốt văn mà chữ nghĩa lại kém nên chẳng dám lập blog riêng! Chỉ biết mượn các bài hát để nói lên tâm trạng của mình thôi! Dù sao nghe nhạc nhiều cũng thấy lòng mình dịu lại...
Cái bác nì, lại khiêm tốn quá! Boulevard là người hay lọ mọ đọc các topic của bạn bè. Thấy bác tình củm đáo để, không chỉ với 1 vài chị em mà với cả bác Phương Lê, Bác Cùi Bắp... Có cảm giác là nếu ai mà được bác yêu, bác sẽ chăm sóc họ kỹ càng lắm. Người như vậy không thể nói là dốt văn được. Nhưng thôi, bác không lập blog nhưng những bài hát mà bác post và các bài viết trong các topic Ngày hôm nay bạn thế nào, Massage... tin nhắn thì hiểu ngay bác "dốt" thế nào. Nhiều khi đọc bài viết của bác cho "1" người tình củm quá... Boulevard cứ tủm tỉm cười bảo thời này mà có anh chàng còn si tình dã man thế ... Cái chị...mà được bác yêu thật hạnh phúc! Hôm nay Boulevard mới dám nói vì bác dạo qua nhà, nếu không chắc hổng dám nói thật suy nghĩ của mềnh.
:naonao::naonao::naonao::naonao::naonao::naonao::n aonao:
18-08-2010, 08:18 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Sao mà lắm liên hoan, hội diễn thế không biết. Trong 1 tháng lại đúng vào cái tháng nó cần thảnh thơi để học hành thì nó lại quay cuồng, tối nào cũng đi xem... Liên hoan xiếc quốc tế lần thứ hai, Liên hoan các vở diễn đề tài lịch sử từ 19 đến 22.8, Liên hoan múa rối quốc tế từ 4.9 đến 10.9... Đâu chỉ có đi xem tại thời gian liên hoan, đơn vị nào có chương trình dự thi lại mời đi xem duyệt trước... Nó còn trốn không theo dõi mấy cái vụ hoa hậu mà vẫn cứ thấy ngốt vì công việc. Lịch xem của nó choán hết cả các tối. Ban ngày thì tới cơ quan toàn bị nghe mọi người buôn dưa lê. Nó cố gắng để tĩnh tâm vào viết và học nhưng cũng không thể vì mọi người cứ vào phòng là nói chuyện như cái chợ... Mệt ghê. Tối nào cũng làm việc tới 1g30 sáng. Đến là xì trét...
:imdead::imdead::imdead:
18-08-2010, 11:20 PM
Boulevard
Bố đi tây như "nhà quê" ra tỉnh vậy :)
Buổi tối nay không phải đi làm, nó vào chát webcam trên mạng với bố và anh trai ở nước ngoài. Anh kể là bố sang bên này nhiều chuyện buồn cười lắm.
Chuyện thứ nhất là bố dùng vòi nước trong nhà tắm kêu tại sao nó không kêu mà lại êm re, bố khen đúng là thằng Đức nó hiện đại thật!
Chuyện thứ hai, bố soi gương trong nhà bảo : Ơ, sao cái gương nó trong thế nhỉ... Soi tận tường cả cái những nếp nhăn bé tí trên mặt... Bố bảo gương làm bố già đi!
Chuyện thứ ba, bố vào nhà anh chị cứ khen sao mà sạch sẽ thế không có thấy con gì như con dán, con muỗi hay con chuột... như ở Việt Nam
Chuyện thứ tư, ra đường đi dạo là 1 cái thú của bố vì thời tiết ở bên Đức thật đẹp và chẳng có 1 tí tẹo bụi nào trên đường cả
Chuyện thứ năm, bố là người rất mê bia nên từ chưa đầy 2 tuần, anh trai đã tốn tới 500 EUro để chiêu đãi bố các món bia tươi và rượu Đức... Bố khoe mỗi ngày bố uống 2 cốc bia tươi, mỗi cốc là 1 loại. Bố ước tính đã uống được khoảng 20 loại rồi...
Chuyện thứ sáu, bố đi dạo chui vào cửa hàng thời trang quần áo và mua 2 cái áo khoác màu trắng giống y nhau, 1 cái cỡ 40 và 1 cái cỡ nhỏ hơn mang về và nói là mua cho nó và cho cô bé giúp việc của nó. Trời trời. Nó giỏi lắm cũng chỉ mặc cỡ 38... Mà nó thì tròn tròn bố lại mua màu trắng, bố bảo màu trắng nó mới sang. Chị dâu và anh trai phải quyết liệt nói không hợp với nó, bố mới chịu mang trả...
Chuyện thứ 7, nó nhờ anh trai mua giúp cho 1 cái máy ảnh... Anh mang cái máy ra khoe trước màn hình bảo là màn hình máy to này, chụp siêu xa này... Bố bảo: Cái máy này hay con ạ. Chụp được cả máy báy trên trời đấy! :D
Chuyện của bố nghe nói còn dài nhưng mà nó mệt quá... nên để giành lần sau lại nói chuyện tiếp với bố. Chỉ nhớ nhất câu cửa miệng của bố: Đúng là thằng Đức có khác... Việt Nam ::dethuongqua::dethuongqua::dethuongqua:
19-08-2010, 09:26 AM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Với đồng lương ít ỏi và những khoản nhuận bút còm cõi nhận được từ những bài viết đều đặn, nó cũng có tý tiền gửi tiết kiệm... Thế nhưng nhìn nó ở cơ quan ai cũng nghĩ nó là người có của ăn, của để vì cái gì nó cũng là người đi đầu tiên: Xe máy xịn nhất cơ quan, máy tính model nhất, điện thoại hiện đại nhất... Không phải là nó là người thích tạo cho mình cái vẻ hào nhoáng mà nó là người thích công nghệ. Mọi thứ nó đều muốn sử dụng và đạt hiệu quả cao nhất. Thế nên ai cũng tưởng nó "kinh" lắm. Chị sếp nó đợt trước hỉ hả tới cơ quan bảo: "Em có tiền Việt thì đổi ra đô nhé, gửi đô nhiều tiền hơn và lãi. Chị vừa rút tiền tiết kiệm gửi ra đô đã lãi rồi..." Nó nghe vội vàng định đi rút tiền và đổi ngay. 1 anh bạn chát với nó cười phá lên bảo: Ối rời, người ta nhiều tiền mới lo đi đổi tiền. Em có bao nhiêu đổi chi cho mệt. Đúng là "cô bé". Đúng là nó là dân ngố thật. Ngẫm ra đổi đi đổi lại... có được bao nhiêu mà định ton ton chạy đi cho mất công, mất việc. Thấy bác Yeu100 post về ngoại tệ có vẻ mở rộng giá... Nó buồn, nó ngậm ngùi nhớ lại cái câu chuyện nho nhỏ của nó khi xưa. Giá đô tăng hay giảm với nó cũng không có mấy tiền để mua đô tích trữ hay bán đô lấy hời
:khoc::khoc::khoc:
19-08-2010, 03:34 PM
Boulevard
Trong 4 mùa thì yêu nhất mùa thu ở Hà Nội
"Mùa thu trong em dịu dàng lời tạ lỗi"
Mùa thu Hà Nội có gì lạ ko anh?
Chắc cũng se sắt heo may, cũng ngập tràn hoa sữa.
Em ở phía bên này nỗi nhớ.
Chẳng biết bên kia Thu đến thế nào?
Em cũng không biết nữa tại vì sao...
Mỗi khi nhớ anh lại viết về Hà Nội.
Mùa Thu trong em dịu dàng lời tạ lỗi.
"Như phiến đá tật nguyền, như vết sẹo thời gian..."
Anh giờ này có còn hay lang thang.
Có nghe tiếng thời gian thở dài bên song cửa.
Dưới chân anh khoảng trời em vụn vỡ.
Chốn cũ hẹn hò như dài đến mênh mông.
Em 1 mình dạo bước giữa phố đông.
Chợt thấy thương anh...ở bên kia xa lắm.
HN mùa thu bầu trời còn thăm thẳm.
Như bên này em quay quắt nhớ ko?
Mới chớm Thu mà trời đã lạnh như Đông.
(Cũng có thể cô đơn nên là em nghĩ thế...)
Em xa anh thấy cái gì cũng lẻ.
Chỉ mùa Thu Hà Nội vẫn tròn đầy...
(St) (Không biết thơ của ai nhưng đọc thấy hay quá. Mượn phép nhà thơ mang thơ về nhà đọc)
19-08-2010, 03:51 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
"Em mong chờ mùa thu, trời đất kia ngả màu xanh lơ…"
Mùa thu đem đến mơ màng, đánh thức lãng mạn giữa thế gian trần trụi.
Thu về cho đất trời làm điệu, khoác voan vàng kiêu sa.
Thu về cho nắng thuỷ tinh, để nắng có thể đi vào trong mắt em.
huhu, nó thèm đi chơi quá. Cô bạn thân và con gái yêu, cạ cứng của nó lâu rồi mà chẳng được gặp. Nhớ bộ ảnh của 2 mẹ con khi chụp ở Sen Tây Hồ đẹp, mang về treo trong nhà để nó rảnh, 12 ngày nữa... nó sẽ phóng ra đó để kịp tận hưởng cái không khí của mùa thu trên khắp con đường ngóc ngách ở Hồ Tây.
Tối qua nó đang dự khai mạc Liên hoan các vở diễn lịch sử ở Nhà hát lớn thì ông hiệu trưởng Trường Xiếc gọi cho nó sau 1 hồi hỏi thăm, ông bảo vừa đọc Báo Lao động xã hội thấy có bài về Liên hoan xiếc quốc tế rất hay của phóng viên tên T.Huế. Ông khen: "Cô phóng viên đó là ai mà viết hay và nghề lắm. Không gặp anh mà viết những chi tiết về tiết mục của trường cực kỳ sâu sát". Nó ấm ức vì nó đã viết tới 5 bài về Liên hoan xiếc và lần nào thì nó cũngkhen tiết mục của trường vậy mà chẳng nhận được lời khen nào từ ông bạn. Ức, nhưng nó vẫn bảo: " Thế hả anh. Thế thì tốt cho bọn anh rồi được ủng hộ". Vì nó bận quá nên chẳng có thời gian gửi báo biếu cho ông bạn ấy. Thế là bực, sáng nay nhờ anh qua trường đưa vào phòng bảo vệ 2 tờ báo có bài nó viết mà nó đang có. Chiều tối đang học, lại nhận được cuộc gọi của ông hiệu trường trường xiếc nói: "Em ơi! anh đọc 2 bài báo của em rồi. Hóa ra cái đứa ở báo Lao động nó "ăn trộm" toàn bộ mọi thông tin và nhận định của em sang báo nó". Nó ớ người ra và hiểu ngay vấn đề: "À anh ơi, dân báo chí thường thế mà, vì báo em là báo chuyên về lĩnh vực đó, lại hay ra trước nên mới bị chôm chỉa... ".
Thôi thì cũng giải oan cho nó vì có ai chăm chỉ như nó đi xem tỉ mỉ các buổi đâu, các báo thường chỉ tới khai mạc và bế mạc, làm sao có thể phân tích tỉ mỉ như nó khi nó đi từng buổi diễn, soi từng tiết mục và phỏng vấn từng đối tượng mà nó thích... Chắc ông bạn cảm thấy áy náy vì tội khen người khác mà quên cả khen cô bạn mà anh ấy vẫn yêu quý. Chỉ bực là báo trên mạng xào thì còn đỡ, đằng này giấy trắng mực đen in ra báo mà còn lấy cả bài của nhau thì cũng choáng. Nó lên mạng tìm báo Lao động xã hội số báo ra ngày hôm qua thì đúng số đó lại không thấy đăng lại trên Quang Minh. Thôi thì kệ, vì mình cũng biết cô bạn phóng viên đó. Hôm nào rảnh gặp sẽ nói: Chị bị cơ quan phê bình vì tội 'canh tác' trên báo bạn mà viết y xì như trên báo mình. Tại em đó. Xem cô bạn đó nói gì nhỉ???
:botay:
21-08-2010, 12:40 AM
Boulevard
Re: Chuyện nhà báo
Xin lỗi và xin lỗi
Một bạn gái cùng dòng người vào nhà hát khong may dẫm phải chân người đi bên, cô ngỏ lời: “Xin lỗi!”. Vậy là đương nhiên. Một thanh niên đang chuyện trò bỗ bã, dĩ nhiên có cả những chi tiết, với ngôn ngữ khá thoải mái với các bạn cùng giới bỗng có tốp bạn gái đến nhập hội, thanh niên ngừng chuyện, xin lỗi các bạn gái, rồi mới tiếp tục câu chuyện. Vậy là đương nhiên.
Những trường hợp xin lỗi trên tỏ rõ ý thức trách nhiệm, nghiêm túc và thái độ của người lịch sự có văn hóa. Song, có không ít trường hợp người ngỏ lời xin lỗi đấy mà bằng không xin lỗi, thậm chí còn có lỗi hơn!
Mới đây, một nhà xuất bản cho tái bản một quyển sach đã in hàng chục năm trước. NXB đã không có lời trao đổi hoặc tin cho tác giả bíet, còn tự ý rút bỏ bài vốn có, tự ý thêm vào bài của chính thành viên thuộc NXB. Khi sách phát hành, tác giả của nó mới biết và không khỏi bực dọc, phẫn nộ. NXB cho người đến xin lỗi tác giả rồi để sự việc buông trôi im lặng theo dòng thời gian? Kiểu cách xin lỗi ấy đã không chứng tỏ những người có học, có văn hóa, và cũng không ý thức đủ Luật bản quyền tác giả. Đó là một cách xin lỗi “lấy được”, xin lỗi “chạy làng”!
Lại nữa, hai gia đình kề liền, cùng chung một bức tường. Ông A lên thêm tầng trước, ông B ngỏ lời cho xây luôn bức tường, nguyên liệu công xá hết bao nhiêu xin sẵn sàng thanh toán. ây vậy, ông B lên tầng sau đã sẵn bức tường xây trước thực tiện, đã không có khe ngăn cách đôi bên, khong bị nước thấm xuống, dĩ nhiên tường liền khối càng bền chắc hơn. Xây xong ông A đưa giấy thợ đã kết toán phần bức tường của ông B phải trả. Nhưng ông B kêu kết toán cao quá, đắt! Ông tự tính lại, chưa bằng 3/4 kết toán trước. Tiếng bấc bay đi, tiếng chì ném lại, hai gia đình khó nhìn mặt nhau. Không lâu, gia đình ông b cũng lên tầng tiếp. Tốp thợ bên ông tính lại giá công và nguyên liệu bức tường đã xây chung. Kết cuộc ông B vẫn phải trả ông A như kết toán trước, còn phải bất đắc dĩ ngỏ lời: “Xin lỗi!”. Một lời xin lỗi, trăm nghìn lời xin lỗi vậy, cũng khó làm mất đi những lời lẽ và thái độ không đẹp để hai gia đình trở lại được quan hệ như trước.
Như vậy, tốt nhất là không để phải có những lời xin lỗi bất đắc dĩ.
Còn nữa, có những việc làm mà người ta không nghĩ rằng hậu quả có thể mang lại cho người khác sự tổn thương. Để rồi khi nghĩ lại họ ân hận, day dứt và thốt lên vô vàn lời xin lỗi… Liệu những lời xin lỗi ấy có lấy lại được tình cảm đã mất hay không? Vẫn biết có những lời xin lỗi như vậy và nó cũng có hiệu lực. Nhưng làm sao để khỏi phải thốt lên những lời xin lỗi như vậy nhỉ? Còn có những lời xin lỗi mà người thốt ra trong lòng chẳng muốn tí nào nhưng vì họ có lỗi và họ không thể tránh né lỗi lầm của mình, đành phải hạ mình xin lỗi kẻ dưới vậy! Lời xin lỗi này thì cũng đáng đồng tiền bát gạo đấy chứ! Bởi không dễ uy quyền chịu khuất phục dân đen đâu nhỉ?
Tác giả: BLV
21-08-2010, 08:05 AM
yeu100C
Re: Trong 4 mùa thì yêu nhất mùa thu ở Hà Nội
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
"Mùa thu trong em dịu dàng lời tạ lỗi"
Mùa thu Hà Nội có gì lạ ko anh?
Chắc cũng se sắt heo may, cũng ngập tràn hoa sữa.
Em ở phía bên này nỗi nhớ.
Chẳng biết bên kia Thu đến thế nào?
Em cũng không biết nữa tại vì sao...
Mỗi khi nhớ anh lại viết về Hà Nội.
Mùa Thu trong em dịu dàng lời tạ lỗi.
"Như phiến đá tật nguyền, như vết sẹo thời gian..."
Anh giờ này có còn hay lang thang.
Có nghe tiếng thời gian thở dài bên song cửa.
Dưới chân anh khoảng trời em vụn vỡ.
Chốn cũ hẹn hò như dài đến mênh mông.
Em 1 mình dạo bước giữa phố đông.
Chợt thấy thương anh...ở bên kia xa lắm.
HN mùa thu bầu trời còn thăm thẳm.
Như bên này em quay quắt nhớ ko?
Mới chớm Thu mà trời đã lạnh như Đông.
(Cũng có thể cô đơn nên là em nghĩ thế...)
Em xa anh thấy cái gì cũng lẻ.
Chỉ mùa Thu Hà Nội vẫn tròn đầy...
(St) (Không biết thơ của ai nhưng đọc thấy hay quá. Mượn phép nhà thơ mang thơ về nhà đọc)
Bài thơ này hay quá
Cảm giác chân thực, bởi khoảng không gian là rất xa và tình cảm thật nhẹ nhàng sâu lắng. Lâu rồi không đọc bài thơ nào mộc mạc nói về buồn mà không đau. Nói về yêu mà không cần dùng từ này. Nói về nhớ mà như rút ruột ra vậy vì đọc cảm thấy cồn cào thấy ray rứt.
Cảm ơn Bou nhé!
21-08-2010, 08:45 PM
Boulevard
Re: Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Trích dẫn:
Trích dẫn của yeu100C
Bài thơ này hay quá
Cảm giác chân thực, bởi khoảng không gian là rất xa và tình cảm thật nhẹ nhàng sâu lắng. Lâu rồi không đọc bài thơ nào mộc mạc nói về buồn mà không đau. Nói về yêu mà không cần dùng từ này. Nói về nhớ mà như rút ruột ra vậy vì đọc cảm thấy cồn cào thấy ray rứt.
Cảm ơn Bou nhé!
Hic. Bác bình thơ hay quá! Em cũng khoái vì có người đồng cảm với suy nghĩ của mình. Đúng là Bou thích những bài thơ không có từ yêu mà đọc lên lại cảm thấy được cái yêu nồng nàn. Giống như ngày trước ai mà nói yêu em, em nhẩy cồ cồ lên nhưng họ âm thầm thể hiện cái tình của họ qua câu nói, qua ánh mắt, qua cử chỉ quan tâm thì lại thấy sướng.
:dethuongqua::dethuongqua::dethuongqua:
26-08-2010, 10:14 AM
Boulevard
Cơ duyên?
Sau 15 năm lại bước vào con đường học hành thi cử. Nó tự nhiên có một mong muốn vào sờ đầu rùa láy may như lời khuyên của cô con gái yêu. Cũng là để cho lòng thanh thản và vui vẻ và phấn chấn hơn khi bước vào 1 cuộc thi khá ư là gay go với nó. Nhưng nó lại thấy báo chí viết là cụ Rùa bia Tiến sĩ đã bị nhốt vào kính để khỏi bị bẹt hết cả đầu khi dân ta luôn tìm cách sờ đầu rùa lấy may... Nên nó bỏ cái ý định đó. Nhưng thật là kỳ lạ, có lẽ ở trên đời con người hay có cơ duyên thì phải. Chiều qua nó lại nhận được giấy mời dự khai mạc triển lãm ảnh của các nữ nhiếp ảnh CLB Nhiếp ảnh Nữ Hải Âu tại Văn Miếu Quốc Tử Giám. 1 ngày có tới 4 cuộc họp, nếu không ở Văn Miếu chắc nó bỏ vì mệt. Nhưng tại sao lại bỏ nhỉ khi tự nhiên ông trời lại run rủi cho nó được vào Văn Miếu Quốc Tử Giám. Thế là vào không ngờ không chỉ được sờ đúng vào đầu Cụ Rùa ở Bia Tiến Sĩ mà còn được vào dâng hương ở Nhà Thái học. Vài tấm ảnh để lưu lại 1 kỷ niệm nho nhỏ. Máy ảnh gửi anh trai mua chưa thể về nên chất lượng ảnh chụp lần này của nó kém dã man! :D
Các nữ nhiếp ảnh CLB Nhiếp ảnh nữ Hải Âu. Nó rất quý cô Đào Hoa Nữ là 1 người phụ nữ rất nhẹ nhàng, tế nhị và ảnh của cô cũng rất tinh tế, cô là người khởi xướng ra CLB (cô đeo kính đứng giữa trung tâm các nhà nhiếp ảnh)
Mai là bắt đầu vào cuộc... Học mãi mà chẳng thấy vào. Động tý là chân tay tí toáy, mồm miệng thì nhạt thích măm măm... Hôm nay nó quyết định trốn làm ở nhà dùi mài học. Rốt cuộc là cơ quan réo ầm ầm tới lấy tiền thưởng được 3 triệu. Có thêm 1 khoản, không tới lấy lại bị nói là "chê tiền", thế là lại tới... 1 lời tự nhủ với mình: Tôi ơi cố lên ! Bạn bè biết chuyện ai cũng bảo : Cố lên! Nào thì cố... Kể ra cuộc sống của nó bây giờ cũng khỏe. Chẳng cần phải cố gắng hơn thì mọi thứ vẫn rất ok. Bình yên. Vậy mà bản thân nó lại không thích cứ choi choi vươn lên bằng mọi giá. Năm ngoái nó kết thúc khóa học lý luận với bằng xuất sắc, rồi nhận Kỷ niệm chương của ngành Nhiếp ảnh. Năm nay nó làm 1 việc "động trời" mà cơ quan nó chưa ai làm, kể cả là cấp thạc sĩ. he he. Uống thuốc liều đây mà. Giờ cố thôi. Nó đã gắng hết sức lực có thể. Được hay không còn nhờ vào cơ may nữa. Trời ơi. Sao mưa to thế. Mai con lội đi thi à?
27-08-2010, 09:06 PM
thuphong
Re: Những khoảnh khắc...
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
Mai là bắt đầu vào cuộc... Học mãi mà chẳng thấy vào. Động tý là chân tay tí toáy, mồm miệng thì nhạt thích măm măm... Hôm nay nó quyết định trốn làm ở nhà dùi mài học. Rốt cuộc là cơ quan réo ầm ầm tới lấy tiền thưởng được 3 triệu. Có thêm 1 khoản, không tới lấy lại bị nói là "chê tiền", thế là lại tới... 1 lời tự nhủ với mình: Tôi ơi cố lên ! Bạn bè biết chuyện ai cũng bảo : Cố lên! Nào thì cố... Kể ra cuộc sống của nó bây giờ cũng khỏe. Chẳng cần phải cố gắng hơn thì mọi thứ vẫn rất ok. Bình yên. Vậy mà bản thân nó lại không thích cứ choi choi vươn lên bằng mọi giá. Năm ngoái nó kết thúc khóa học lý luận với bằng xuất sắc, rồi nhận Kỷ niệm chương của ngành Nhiếp ảnh. Năm nay nó làm 1 việc "động trời" mà cơ quan nó chưa ai làm, kể cả là cấp thạc sĩ. he he. Uống thuốc liều đây mà. Giờ cố thôi. Nó đã gắng hết sức lực có thể. Được hay không còn nhờ vào cơ may nữa. Trời ơi. Sao mưa to thế. Mai con lội đi thi à?
Đi thi trời mưa là may mắn mà.
Cố gắng lên nhé.
Chúc em may mắn và đạt kết quả cao nhất.
:):):)
28-08-2010, 12:16 AM
Tường Thụy
Re: Những khoảnh khắc...
Chúc em thi tốt, sau đó thì tính đến chuyện "Cử"
Cử em làm Tổng biên tập nhé
:haha::haha:
28-08-2010, 02:49 AM
OA _ NỮ
Re: Những khoảnh khắc...
Chúc em thi cử may mắn, thôi thì mình cứ làm hết sức mình, còn kết quả ra sao thì nhớ câu. " mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên." Để an ủi.:rolleyes:
28-08-2010, 03:31 AM
Lão K
Re: Những khoảnh khắc...
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
Mai là bắt đầu vào cuộc... Học mãi mà chẳng thấy vào. Động tý là chân tay tí toáy, mồm miệng thì nhạt thích măm măm... Hôm nay nó quyết định trốn làm ở nhà dùi mài học. Rốt cuộc là cơ quan réo ầm ầm tới lấy tiền thưởng được 3 triệu. Có thêm 1 khoản, không tới lấy lại bị nói là "chê tiền", thế là lại tới... 1 lời tự nhủ với mình: Tôi ơi cố lên ! Bạn bè biết chuyện ai cũng bảo : Cố lên! Nào thì cố... Kể ra cuộc sống của nó bây giờ cũng khỏe. Chẳng cần phải cố gắng hơn thì mọi thứ vẫn rất ok. Bình yên. Vậy mà bản thân nó lại không thích cứ choi choi vươn lên bằng mọi giá. Năm ngoái nó kết thúc khóa học lý luận với bằng xuất sắc, rồi nhận Kỷ niệm chương của ngành Nhiếp ảnh. Năm nay nó làm 1 việc "động trời" mà cơ quan nó chưa ai làm, kể cả là cấp thạc sĩ. he he. Uống thuốc liều đây mà. Giờ cố thôi. Nó đã gắng hết sức lực có thể. Được hay không còn nhờ vào cơ may nữa. Trời ơi. Sao mưa to thế. Mai con lội đi thi à?
Thiên hạ đi thi Bou cũng đi,
Vác ba lô lội đến trường thi
Đề ra, nhếch mép cười khi dể
Phóng bút giải liền, too easy.
Nghe đồn Bou đang luyện tiếng Anh nên LK mần thơ hybrid cho ... thời thượng. :haha: :haha:
Thân chúc Bou mã đáo thành công. Với sự thông minh của Bou, LK tin là mọi chuyện sẽ too easy. :o
29-08-2010, 05:30 PM
Boulevard
Re: Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Mừng quá cả nhà ạ. Em đã hoàn thành xong 2/3 chặng là thi xong 3 môn. Chiều tối mai nhà em bảo vệ đề cương. Thế là xong. Ôi nếu có trúng thì con đường sao dài vậy, tới 5 năm lận... Nhưng thôi đã bước rồi thì không thể lùi. Cảm ơn lão K đã có 1 bài thơ chúc Bou hơi bị hay + thêm 1 lời chúc rất ngọt ngào và hơi bị "đánh bóng" cho nhau. Nhưng phụ nữ được "nịnh" ai mà chẳng sướng...Nhưng rõ ràng lời chúc của mọi người cũng đã giúp cho ước mơ của em thành hiện thực ! Chứ không phải là những lời chúc viển vông... Lão K gọi chị Oa bằng "chị" nghĩa là lão K vẫn còn trẻ chán nhở. Thảo nào mà bức xúc khi Bou tưởng tượng lão tới độ tuổi thất thập lai hy... ke ke.
:haha::haha::haha:
01-09-2010, 09:07 PM
Boulevard
Ngẫm lại chuyện ngày hôm qua
Hôm nay nó đã rảnh... Sau bao nhiêu lo lắng thì mọi cái đều đã êm ả... Nó được nghỉ ngày 2.9, thông thường thì ngày này hàng năm nó thường phải đi làm, công việc của nó cứ thế, khi người ta nghỉ vui chơi, hội hè thì nó lại lọ mọ đi xem... Nó gọi điện thoại cho cô bạn thân tụ tập nhé, ok. Nhưng rồi gọi cho vợ chồng đứa thứ 2 : Về quê. Kế hoạch tắt ngóm. Thời gian trôi đi, nó đã bước vào cái tuổi gần tứ tuần... Thấy sợ. Vì ngày xưa khi còn bé nó nhìn những người phụ nữ bước qua tuổi 30 là đã thấy họ già lắm lắm rồi. Giờ là nó đã già... Có ai sợ già không nhỉ? Ai mà chẳng sợ. Thời gian dường như trôi đi nhanh quá, ngoảnh đi ngoảnh lại xem cuộc đời đã làm được gì cho mình, cho đời... Chằng làm được gì cho mình, cho đời... Nhưng thành công nhất mà nó thấy hạnh phúc đó là mang tới và có thể chăm sóc, phục vụ được những người thân trong gia đình mà nó yêu quý. Cuộc đời bể dâu, bao nỗi gian truân mà sao nó thấy nó vẫn cứ dại khờ, nó vẫn cứ ngô nghê... và đôi khi nghe một bản nhạc buồn nó vẫn bật khóc... Nghe câu chuyện của 1 người bạn gái thân dang dở, nó lại khóc... Sao nước mắt lại dễ dàng đến với nó nhiều thế cơ chứ. Ngày xưa, những lúc đau khổ cùng cực thì nó lại không khóc... Cái mà nó khóc lại chính là những gì nó cảm động, nó trân trọng những cái mà nó thấy đẹp hoặc thấy ai đó chịu đựng sự bất công của cuộc đời. Còn với nó, dẫu có bất công, dẫu có khó khăn... Nó câm lặng, không khóc và vượt qua dần từng bước.
Ngày hôm qua là thế
Ngày hôm qua là thế, chìm khuất trong mưa xóa nhoà
Nhìn em đi lặng lẽ qua những buồn vui.
Ngày hôm qua là thế, từ tháng năm cũ tìm về
Tìm trong em nụ hôn quên lãng đầu tiên
Đợi em qua đường phố thao thức
Cả gió mưa cũng dịu dàng
Ngày hôm qua dù nắng bồi xóa, dù mưa còn rơi
Ngày hôm qua là thế, biển tiễn đưa cánh buồm về
Ngày hôm qua dù sao tôi đã chờ mong
Một sớm mai nắng về trên hàng cây và gió tha thiết
Chỉ có em biết nơi nào đại dương vẫn khát khao
Chỉ có em biết từng đêm, từng đêm tỉnh giấc
Chợt thấy ta giữa xa lạ nơi nào.
Vàng phai đi mùa thu để lá hoa bớt phiền muộn
Ở ngoài kia còn có mây trắng trời xanh
Ngày hôm qua mình đã mơ ước, một ước mơ dẫu bình thường
Ngồi bên em, hoàng hôn đâu đó rụng rơi
Một sớm mai nắng về trên hàng cây và gió tha thiết
Chỉ có em biết nơi nào đại dương vẫn khát khao
Chỉ có em biết từng đêm, từng đêm tỉnh giấc
Chợt thấy ta giữa xa lạ nơi nào.
Vàng phai đi mùa thu để lá hoa bớt phiền muộn
Ở ngoài kia còn có mây trắng, trời xanh
Ngày hôm qua cạn lỗi, chỉ có anh trước biển rộng
Chợt nhận ra mình cô đơn giữa đời nhau
03-09-2010, 11:28 PM
Boulevard
Bực cả mình
Một buổi tối đi xem 1 vở diễn "Dời đô" về vua Lý Công Uẩn của nhà hát kịch Quân đội với 1 lô những tên tuổi thuộc hạng đại gia, đặc biệt có "đèo vác" thêm 2 cố vấn lịch sử là Dương Trung Quốc và Nguyễn Minh Tường. Thông thường góp ý sau buổi diễn chỉ khoảng 40 phút là cùng, hầu hết là nói về nghệ thuật. lần này,riêng hai nhà nghiên cứu lịch sử ngồi "mổ xẻ" tới 40 phút phân tích kỹ càng từng nhân vật lịch sử cho quan khách cùng nghe, cứ như ở dưới họ là cả một dàn học sinh đang rất nghe giảng đạo về lịch sử. Cả hai ông đều "hỉ hả" khi cho rằng vua Lý Công Uẩn được xây dựng có "tính võ" mà ít văn là chuẩn y như lịch sử, khác với trong kịch bản tác giả đã hư cấu để cho vua Lý Công Uẩn quá ủy mị với nhiều cảnh diễn khiến mất hết cái "thần" của vua... Trời ơi là trời, thảo nào nhờ có 2 ông cố vấn này mà vở diễn chỉ thấy tung hô ầm ầm, nhân vật Lý Công Uẩn chẳng có 1 đời sống nội tâm nào cả, chỉ thấy hò hét : Dời đô và dời đô... Không thấy được những điều trắc ẩn, những khó khăn và đấu tranh nội tâm tự thân trong nhân vật Lý Công Uẩn. Sân khấu khác với lịch sử, cái "xính" mời các nhà lịch sử vào tư vấn đã khiến vở diễn cứ phải bám vào lịch sử, quên mất một khía cạnh rất quan trọng là nghệ thuật có quyền hư cấu lịch sử miễn là không xâm phạm tới nhân vật lịch sử để làm dày lên cho nhân vật, nếu không còn gì là tác phẩm sân khấu, vở diễn sẽ chỉ là mô phỏng lịch sử. Bực quá thôi. Thấy ghét mấy ông nghiên cứu lịch sử nói nhiều, ngay cái con đường mở rộng cuối đường Văn Cao nhà mình lẽ ra đã được hoàn thiện từ lâu rồi nhưng vì mấy ông lịch sử góp ý vì đường chạm vào vòng ngoài cùng của kinh thành Thăng Long thời Lý - Trần thế là rốt cuộc tiến độ bị ngưng trệ, người dân toàn phải đi đường vòng vèo... mãi giờ mới đang sắp hoàn thành sau một hồi các nhà nghiên cứu lịch sử ngâm cứu... May mà mình không chơi với ai làm lịch sử, không thì chắc suốt ngày động tới cái gì cũng được nghe "giải thích". Mệt. hì
:stress:
06-09-2010, 01:34 AM
Boulevard
Re: Bực cả mình
Sau cơn bão tố ... phải chăng sẽ mang lại sự hồi sinh ?
Ngày hôm nay. Đánh dấu 1 bước đi mới. Ông trời vẫn thương con nó và thương nó, con bé chỉ mất 1 tuần nằm án binh bất động sau cơn chấn thương thần kinh... Và từ nay, cuộc đời nó đã bước sang 1 bước ngoặt mới! Nó có thể chấp nhận mọi đau khổ nhưng nó không thể chấp nhận kẻ tàn ác đã thô bạo với con gái - tài sản duy nhất và hạnh phúc hiếm hoi nhất của nó!
06-09-2010, 08:00 AM
SunWild
Re: Bực cả mình
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
Sau cơn bão tố ... phải chăng sẽ mang lại sự hồi sinh ?
Ngày hôm nay. Đánh dấu 1 bước đi mới. Ông trời vẫn thương con nó và thương nó, con bé chỉ mất 1 tuần nằm án binh bất động sau cơn chấn thương thần kinh... Và từ nay, cuộc đời nó đã bước sang 1 bước ngoặt mới! Nó có thể chấp nhận mọi đau khổ nhưng nó không thể chấp nhận kẻ tàn ác đã thô bạo với con gái - tài sản duy nhất và hạnh phúc hiếm hoi nhất của nó!